Edit: Yunchan
Văn Đan Khê ra khỏi phòng, Lý Băng Nhạn và Hồ lý chính đang thấp thỏm chờ cô bên ngoài.
“Sao rồi?”
“Xong rồi.”
“Tốt quá!” Mấy người ráng tiết chế tiếng reo hò. Hồ lý chính vào phòng lại tuôn ra một tràng lời khách sáo cảm tạ rồi ngưỡng mộ đủ thể loại, Trần Tín thì chẳng có lòng nghe.
Tần Nguyên nghiêng đầu nhìn trời, hợp thời nhắc nhở: “Tướng quân, lần này chúng ta phải đi thật rồi.”
Trần Tín không thể làm gì hơn là hạ lệnh cho đội ngũ về lại núi, bởi đồ đạc lỉnh kỉnh mà trời thì đã tối không có phương tiện chuyên chở, cho nên để một đội binh ở lại trông coi. Mọi người thấy tốp binh sĩ này thì càng yên lòng hơn. Ai biết được bọn mã phỉ có lọt lưới hay không, lỡ đâu bọn chúng mò tới để trả đũa thôn dân thì phải làm sao đây.
Các hương thân tiễn đội ngũ của Trần Tín ra cổng thôn, rồi đổ xô về nhà mang chăn mền tới cho những binh lính này, nào ngờ đối phương lại từ chối, nói là trong số đồ thu được có những món ấy. Các thôn dân càng xúc động với quân kỷ nghiêm ngặt của quân Phá Lỗ hơn nữa.
Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn giờ đây mới lê tấm thân mệt lả kéo theo hai đứa bé lục tục về nhà.
Văn Đan Khê thắp một ngọn đèn con rồi ngồi xuống đối diện với Lý Băng Nhạn.
“Muội muội, hôm nay thật khó khăn cho muội.” Lý Băng Nhạn cảm thán.
“Tỷ tỷ nói vậy đâu phải, rõ ràng là lúc ấy tỷ nhường cho muội cơ hội chạy trốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/34674/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.