Edit: Yunchan
Mùa thu năm Kiến Nguyên hai mươi bốn, đại cục thiên hạ tạm định, Trung Nguyên và Giang Nam trải qua mấy năm giao tranh, hơn mười phản vương khởi binh năm xưa dần dần phiêu dạt bốn phương. Ba mươi sáu châu vùng Trung Nguyên cuối cùng rơi vào tay Lưu Nghĩa, thành lập nước Ngụy, tự xưng là Ngụy Vương, hai mươi bốn châu Giang Nam bị Ngô Thiên Hoa chiếm cứ, thành lập nước Ngô, tự xưng Ngô vương, hai mươi tám châu Tấn Trung thì nằm gọn trong tay Viên gia, thành lập nước Tấn. Hậu duệ hoàng thất Đại Lương Phúc vương hoang mang sợ hãi như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi, sau rốt dắt theo hai vạn tàn binh và một nhóm di lão, di thiếu(*) vượt Đông tới Di châu, an phận ở một góc, kéo dài hơn tàn. Kể từ đó, quan viên các tuyến Hà Đông, tướng sĩ các cấp của quân Phá Lỗ cũng dần dần dâng tấu thỉnh Trần Tín lập nước xưng vương. Trần Tín nhận được hàng chồng tấu chương như tuyết rơi cũng khó tránh khỏi há hốc mồm, nhất thời chẳng biết giải đáp thế nào mới phải.
(*) Di lão: lão thần triều đại trước.
Di thiếu: người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước.
Hắn nhìn về phía Tần Nguyên, Tần Nguyên cúi đầu đáp cung kính: “Xin đại ca thuận theo thời thế, chớ phụ lòng mọi người.”
Hắn lại nhìn về hướng mấy huynh đệ khác, bọn Hồng đại hồ tử vẫn nghe lệnh Tần Nguyên theo thói quen, liếc nhìn nhau rồi lập tức kêu lên: “Nhị ca nói cực phải, bọn đệ sẽ không dị nghị.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902282/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.