Edit: Yunchan
Nhìn một bàn mỹ thực bày ra trước mắt, Mặt Thẹo hít hà mấy hơi cực kỳ phô trương, ngó chừng sắp nhỏ dãi tới nơi.
Trần Tín phát lệnh: “Ăn cơm.”
Cả bọn thoắt cái bổ nhào vào lùa cơm hệt như hổ đói, hoàn toàn chẳng có tý khách sáo nào. Hôm nay Trần Tín càng hào hứng hơn bình thường, lôi kéo mấy huynh đệ uống rượu không ngừng.
Văn Đan Khê biết nam nhân đã uống thì thể nào cũng phải say mèm mới thôi, nên cơm nước xong thì ngồi nán lại một lúc rồi định rời khỏi cùng Lý Băng Nhạn. Ai ngờ tuy Trần Tín đã say tới độ hai mắt lờ đờ, nhưng vừa nhác thấy Văn Đan Khê định đứng lên thì lập tức lảo đảo đứng dậy theo, ỷ mình say rượu mà níu vào ống tay áo cô, quyết không cho đi.
Văn Đan Khê cứ dỗ mãi nhưng không được, cuối cùng đành phải ở lại không đi nữa, đến đây Trần Tín mới chịu buông tay.
Lý Băng Nhạn đi lấy sọt kim chỉ, hai người vừa nói chuyện vừa may vá.
Phòng trong và phòng ngoài chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ, người bên ngoài chỉ cần nói to một chút là bên trong có thể nghe thấy rõ mồn một. Một lát sau, tiệc rượu ở phòng ngoài dường như sắp đến hồi cao trào, giọng tán dóc cũng càng lúc càng lớn.
Chợt nghe Trần Tín kêu lên hưng phấn: “Trong các đệ ai biết làm cơm?”
Mặt Thẹo là người đáp tiên phong: “Một đại nam nhân thì học cái thứ này làm gì, đâu phải làm đầu bếp.”
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902240/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.