Edit: Yunchan
Văn Đan Khê viết xong hồi âm thì dán kín phong thư lại. Sau đó cho người gọi Triệu Thất Cân vào để hỏi lại kỹ càng tình hình lúc đó. Tài ăn nói của Triệu Thất Cân khá là cao siêu, thuật lại màn đại chiến sống động y như thật, hệt như đang diễn ra trước mắt vậy.
“Kể tới đoạn bọn cẩu tặc Thát Tử bị quân ta quấy phá tới nổi điên tiết, lửa bốc lên tận đầu mà không tài nào phát tác. Cuối cùng chúng quyết định bỏ mặc. Ngay giây phút ấy, các huynh đệ đang ẩn núp trong rừng đồng loạt túa ra như mãnh hổ xuống núi, lao băng băng về phía bọn Thát Tử chém giết một trận tưng bừng. Quang cảnh đó quả là trời chao đất đảo, cát bay đá chạy, núi lở đất mòn. Trần đại tướng quân phe ta làm tiên phong tả xông hữu đột, lao vào trại địch như thể chốn không người, đầu Thát Tử bị chặt phăng rơi ngổn ngang trên đất, lăng lông lốc hệt như dưa hấu.
Quay lại với quân thủ vệ trên tường thành vốn đã khiếp đảm tới nỗi kinh hồn bạt vía, sắp tè ra quần tới nơi, chỉ còn nước đầu hàng để giao thủ cấp. Bọn họ vừa nhác thấy quân ta, thì lập tức chân hết nhũn, lưng hết cong, các binh lính vực dậy tinh thần, đồng lòng gióng trống hò hét trợ uy cho quân Phá Lỗ phe ta. Về sau những binh sĩ to gan còn dứt khoát lao khỏi thành chung tay giết Thát Tử. Bọn Thát Tử bị phe ta thảo phạt tới nỗi như chó nhà chết chủ, bỏ chạy tán loạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902228/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.