Edit: Yunchan
Trần Tín chợt hiểu rõ, thì ra Văn Đan Khê đang lo lắng cho mình, trong phút chốc lòng hắn như được rót mật, ngọt lịm.
Lúc này hắn không có nhiều thời gian để nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười với cô rồi dắt theo Hạ hắc tử xuống núi như một trận gió. Quân Thát Tử cuốn qua như bão, giết người không chớp mắt. Họ đi sớm bao nhiêu thì sẽ giúp các hương thân bớt đi bấy nhiêu tai họa. Tất nhiên Văn Đan Khê cũng hiểu điều này, cô chỉ đi như chạy theo sau lưng họ.
Tương tự như lần trước, Trần Tín dẫn theo Hồng đại hồ tử, Mặt Thẹo và Quách Đại Giang, Tần Nguyên ở lại coi sóc sơn trại, Hạ hắc tử thì mang theo chừng mười tên lính để truyền tin về.
Trần Tín ra lệnh một tiếng, các binh lính vớ ngay lấy đao thương khí giới, cấp tốc mặc giáp trụ chỉnh tề, lũ lượt xuống núi với khí thế như vòi rồng.
Văn Đan Khê đứng ở lưng chừng núi ngó theo đoàn quân của Trần Tín xuống núi. Tần Nguyên đứng cạnh cô với sắc mặt nặng nề, hai người nhìn làn gió bụi mịt mù cuốn lên sau lưng quân Phá Lỗ mà im lìm bất động. Thật lâu sau, Tần Nguyên mới ngoảnh đầu hạ lệnh với người tùy tùng:
“Chuẩn bị mười phần đại lễ, mang tới mười ngọn núi lân cận như núi Hắc Long, núi Tây Hoa để bái phỏng.”
Nói rồi, y quay sang nói với Văn Đan Khê: “Văn đại phu, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Văn Đan Khê gật đầu.
Tần Nguyên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902220/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.