Edit: Yunchan
Cuối cùng Văn Đan Khê hết cách với hắn, đành bất đắc dĩ thừa nhận: “Thật ra ta thấy ngài không thô kệch tý nào, thật lòng đấy.”
Trần Tín lập tức nhảy nhót trong lòng, hắn vội vàng cam đoan: “Sau này ta cũng có thể làm thơ, ta đã từng thấy người khác làm thơ, chỉ chừng hai mươi mấy chữ, không nhiều như làm văn.”
Văn Đan Khê câm nín, cô khôn ngoan chuyển qua chủ đề khác: “Chúng ta đi thêm vòng nữa rồi về đi.”
Trần Tín hăng hái bừng bừng dẫn Văn Đan Khê đi vòng vòng lâu thật lâu mới lên đường về phủ. Tới khi hai người về tới Tụ Nghĩa sảnh, bọn Hạ hắc tử và Mặt Thẹo đã ngồi đợi ở đó từ lâu. Hai người vừa bước vào thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn hết lên cả hai, sau đó hùa nhau toét miệng cười.
Trần Tín hắng giọng nghếch đầu, chỉ vào Văn Đan Khê giới thiệu với vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là Văn đại phu của thôn Thanh Khê, về sau mọi chuyện trên núi đều do cô ấy quản lý, các ngươi phải nghe lời cô ấy, hiểu chưa?”
“Rõ!” Tất cả trăm miệng một lời.
Tiếp đó Văn Đan khê cũng nói vài câu xã giao khiêm tốn. Tần Nguyên nhanh chóng bê mấy quyển sổ sách đặt ở trước mặt Văn Đan Khê, cười nói: “Văn đại phu xin làm phiền cô, sau này ta có thể nhẹ nhõm hơn rồi.”
Văn Đan Khê cười cười: “Ta mới tới, sau này còn phải tìm huynh thỉnh giáo.”
Tần Nguyên nghiêm trang chắp tay, nói khiêm tốn: “Không dám nhận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902208/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.