Bên này vừa nhác thấy hai người xuống tới, loáng cái toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn hết lên Văn Đan Khê. May mà Văn Đan Khê là người đã từng trải qua chuyện lớn, nên lúc bị mọi người tăm tia như thế cũng không lộ ra vẻ luống cuống, vẫn giữ được vẻ tự nhiên bình tĩnh. Điều này làm cho các huynh đệ trên núi thêm phần ủng hộ, thậm chí có người còn lén lút đổi khẩu hiệu: Tẩu tử tốt, đại ca lấy tẩu không lỗ vốn.
Mặt Thẹo ngó thấy hai người xuống tới nơi thì hăm hở bước lên đón. Trần Tín nghiêm mặt chắp tay sau lưng, lên giọng kẻ cả: “Khai tiệc đi.”
Văn Đan Khê liếc cái bàn trống trơn, liên tưởng tới cảnh mấy tên này ăn uống điên cuồng thì vội nói lời khách sáo: “Không cần đâu, trời nóng ăn gì cũng không nổi, ta nên về nhà thì hơn.”
Trần Tín nghe cô nói vậy thì hơi cụt hứng, hắn khăng khăng nói: “Không được! Các ngươi ngớ ra đó làm gì, mau giục nhà bếp làm cơm đi.”
Hạ hắc tử cười hì hì, dẫn mấy tên đầu bếp cao ốm mập lùn có đủ tới nhà bếp để chuẩn bị nấu cơm.
Dọc đường một đầu bếp thấp thỏm hỏi: “Hắc tử, ngươi nói chắc một lời đi, phải làm cho khó ăn hết cỡ mới được à?”
Hạ hắc tử liếc hắn một cái, đáp tỉnh rụi: “Chỉ cần làm như mọi ngày là đủ khó ăn rồi.”
“Hề.” Đầu bếp cười trừ một câu, giơ tay chùi chùi giọt mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chân đi làm cơm.
Chừng hai khắc sau, vài đầu bếp lục tục bưng lên chậu to chén lớn.
Lên đầu tiên là một chậu thịt heo hầm rau to đùng, trên mặt nổi lềnh bềnh một lớp váng dầu, làm người nhìn mà ngấy hết kham, bưng lên sau đó là một nồi thịt luộc bự chảng trắng chạch, Văn Đan Khê mới ghé mắt qua đã hết muốn nhìn lại lần hai, bánh màn thầu thì cứng tới nỗi chọi chó chó lỗ đầu, cơm thì nhão tới mức sắp nấu cháo được luôn…
Trần Tín thấy món ăn bưng lên cũng kha khá bèn cầm đũa phát lệnh: “Nào, ăn thôi.”
Trần Tín vốn định tự tay gắp thức ăn cho cô, khổ nỗi ngó thấy ánh mắt lấp lánh hóng hớt của các huynh đệ chung quanh thì buộc lòng phải ghìm tay lại.
Văn Đan Khê mỉm cười, cầm đũa lên gắp một món tương đối dễ nhìn, ăn vào thì hơi nhíu mày, gắp qua đĩa khác lại nhíu mày cái nữa. Trần Tín quan sát rất kỹ nét mặt của cô, vừa thấy thế thì hỏi dồn: “Ăn không ngon sao?”
Văn Đan Khê gật đầu, cười đáp: “Cũng không tệ lắm, nguyên nước nguyên vị.”
Trần Tín nghe vậy thì cong môi cười, mời nhiệt tình: “Nếu không tệ thì ăn nhiều chút đi.”
Văn Đan Khê vội lắc đầu đáp: “Trời nóng quá nên không muốn ăn gì hết, cho ta một chén nước trong là được rồi.”
Trần Tín phất tay, lập tức có hỏa kế bưng một chén nước trong lên. Văn Đan Khê nhận lấy uống chầm chậm.
Tần Nguyên nhếch đôi mày, trong mắt ánh lên ý cười.
Tới đây Trần Tín mới nếm thử thức ăn, mới nhai một miếng đã đập bàn nổi giận: “Sao thức ăn lại khó ăn thế hả?!”
Mặt Thẹo vội vàng tiếp lời: “Đại ca, đâu phải huynh không biết, ở đây lúc nào cũng vậy mà.”
Trần Tín bị nghẹn, liếc xéo hắn một cái rồi nổi cáu tiếp: “Các ngươi không đi mời đầu bếp sao?”
Hạ hắc tử nhanh nhảu đáp: “Chúng thuộc hạ không biết hôm nay Văn đại phu tới, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Tần Nguyên cũng phụ góp lời: “Được rồi, đại ca bớt giận đi, bằng không Văn đại phu cũng ngại theo đó.”
Văn Đan Khê cũng khuyên vào mấy câu. Trần Tín chẳng thể làm gì hơn là thôi không nói nữa, nhưng hắn vẫn thấy rất mất mặt, mặt mày vẫn đen sì.
Trong lòng Mặt Thẹo đảo lộn một trận, tại sao đại ca không hiểu được lòng tốt của hắn chứ? Hắn len lén liếc Hạ hắc tử, ý là cần Hạ hắc tử ra sân.
Hạ hắc tử hắng giọng lớn tiếng nói: “Văn đại phu xin đừng để ý, thật ra thường ngày chúng ta ăn còn kém hơn thế này nhiều. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tay nghề của đầu bếp trên núi không ra gì chứ.”
Mặt Thẹo cũng mau miệng phối hợp với Hạ hắc tử: “Phải đó phải đó, nếu Văn đại phu lên núi bọn ta ở luôn thì hay quá…”
Mặt Thẹo còn chưa nói hết câu thì đã nghe hắn cau mày “Úi” một tiếng: “Tên nào đá ta?!”
Văn Đan Khê cúi đầu uống nước tỉnh bơ, Trần Tín sợ cô hiểu lầm nên hấp tấp giải thích: “Cô đừng nghe mấy tên này nói lung tung. Ta, chưa từng nghĩ tới phương diện này.”
Văn Đan Khê nhìn đám người này nhao nhao ầm ĩ thì nhẹ nhàng cười nói: “Ừ, được rồi, ta cũng cần phải về.”
Trần Tín vội vàng giữ lại: “Trời nóng lắm, chờ mặt trời xuống núi rồi hãy về, ta sẽ sai người tiễn cô.”
Văn Đan Khê chỉ chỉ bầu trời: “Ngài không thấy trời râm rồi sao?”
Lúc này Trần Tín mới nhận ra thái dương đã chui vào trong mây từ lúc nào không hay, tỏa bóng râm mát rượi.
Mặt hắn cũng râm theo, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trời râm mới khó đi, lỡ đâu dọc đường trời đổ mưa thì sao?”
Trần Tín đang vắt nát óc suy nghĩ làm sao để cầm chân khách, thì chợt thấy một binh lính máu me be bét lảo đảo chạy vào, vừa chạy vừa la lớn: “Tướng quân không xong rồi! Mã phỉ tới!”
Mọi người nghe tin thì bỗng kinh hãi ra mặt.
Mặt Thẹo còn nôn nóng hơn những người khác, hắn sải nhanh một bước dài xông lên giữ lấy tên lính báo tin, gào lên sốt ruột: “Ngươi nói rõ đi, mã phỉ tới đâu?”
Tên lính thở hộc ra một hơi, nói giọng đứt quãng: “Tới, tới… thôn Thanh Khê, tới đông lắm, các huynh đệ suýt nữa không địch nổi, nhanh lên…”
Trần Tín vừa nghe mặt đã tối sầm, sắc mặt Văn Đan Khê lại càng tái hơn, Lý Băng Nhạn với hai đứa nhỏ còn đang ở nhà!
Trần Tín ném phăng đũa đi, đứng bật ngay dậy rồi lớn tiếng hạ lệnh: “Dẫn theo tám trăm binh tức khắc xuống núi.”
Trần Tín vừa ra lệnh, tất cả binh lính trên núi đã rối tung lên, người gọi binh người dắt ngựa người lấy vũ khí, cả ngọn núi ngập cảnh rối bời náo loạn. Tần Nguyên hỏi lại lính báo tin thật tỉ mỉ một lần nữa, sắc mặt y mỗi lúc một nặng nề.
Văn Đan Khê cũng đứng vụt dậy, bám sát bên Trần Tín, Trần Tín vốn muốn cô ở lại đây yên tâm đợi, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô thì chẳng thể làm gì hơn là quyết định dẫn cô theo.
Tần Nguyên sải bước vượt qua Trần Tín, thấp giọng nói: “Đại ca, huynh bảo các huynh đệ nhất định phải cẩn thận, bọn mã phỉ lần này không giống bình thường.”
Mặt Trần Tín đầy hung tợn, quát: “Ta mặc kệ chúng là ai, dám đụng đến người của ta thì chỉ có chết!”
Sau đó có binh sĩ dắt ngựa của hắn tới, Trần Tín chỉ hơi do dự một giây đã nhanh chóng đưa tay ôm Văn Đan Khê phóng lên lưng ngựa, rồi vung tay lên, cao giọng hét: “Xuất phát!”
Kỵ binh phía trước, bộ binh phía sau, vó ngựa rầm rập, tiếng vang như sấm, đại quân lướt qua, khói bụi trùng trùng.
Văn Đan Khê bấu chặt dây cương, lòng căng thẳng vô cùng, không biết ba người giờ ra sao?
Trần Tín cảm giác được sự bất an của cô, vội vàng cúi đầu an ủi: “Đừng sợ, ta đã dặn các huynh đệ trên núi bảo vệ nhà cô thật nghiêm ngặt, trừ khi họ chết hết, bằng không không cho ai vào viện một bước.”
Văn Đan Khê nghe mà vừa mừng vừa sợ, nhưng cô không thể hỏi kỹ hơn, đành bấm bụng cắn răng im lặng, không quấy rầy hắn nữa.
Núi Nhạn Minh cách thôn Thanh Khê cũng không xa lắm, hơn nữa ai nấy đều ra roi thúc ngựa, nên chỉ một khắc sau đã tới cổng thôn.
Vừa vào thôn Văn Đan Khê đã bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng. Trong bầu không khí nóng bức xộc lên mùi máu tanh làm người ta lợm giọng, trên đường loang lổ vết máu, xác chết ngổn ngang, không biết rốt cuộc là xác của phe nào.
Trần Tín nhìn sơ qua rồi trầm giọng nói: “Phần lớn thi thể là mã phỉ. Sẵn sàng hết cho ta, một tên cũng không để sót!”
“Tuân lệnh!” Toán binh sĩ cùng đồng thanh đáp lệnh.
Đội kỵ binh rầm rập vòng qua Trần Tín lao thẳng lên trước, đội bộ binh theo sát phía sau. Trần Tín ghìm cương ngựa rồi thả Văn Đan Khê xuống, cúi đầu nói: “Lát nữa ta phải đi giết người, mang theo cô không an toàn. Ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta.”
Tần Nguyên hiểu ý bèn thúc ngựa tiến lên: “Đại ca mau đi đi, để đệ dẫn cô ấy về, gọi thêm mười người theo đệ là đủ rồi.”
Trần Tín quét mắt qua Mặt Thẹo và Hạ hắc tử, phất tay ra lệnh: “Hai ngươi chọn mười người đi theo.”
Mặt Thẹo vốn định xông vào quân địch đánh chém một trận cho đã tay, nhưng ngẫm lại bảo vệ tẩu tử cũng là một nhiệm vụ gian khổ, nên sảng khoái đáp ứng, cấp tốc chọn mười mấy người khác cùng chạy tới Văn gia.
Chỉ còn cách mấy nhà là về tới thì đoàn người bỗng nghe thấy tiếng hò hét rung trời động đất, tiếng rống giận dữ của nam nhân, tiếng khóc la của phụ nữ và trẻ con, tất cả trộn vào làm một, rúng động hồn phách.
Tim Văn Đan Khê bỗng quặn lên. Tần Nguyên vội vàng trấn an cô: “Văn đại phu, không sao đâu.”
Văn Đan Khê lấy lại bình tĩnh, bước nhanh tới.
Lúc này trước cổng chính Văn Gia là cảnh chém giết kinh tâm động phách. Mười mấy quân Phá Lỗ đang liều chết chiến đấu với bọn mã phỉ đông gấp mấy lần. Mặt Thẹo vừa nhìn thấy tình hình này đã hăng máu chửi thề, giơ cây rìu sáng loáng lao ngay lên trước: “Các huynh đệ, Quách Hoàng Hà ta tới đây!”
Hạ hắc tử vung đại đao theo sau sát gót, những người còn lại cũng cuốn ngay vào cuộc chiến mà chẳng chút do dự, tất cả cùng quần thảo với bọn cướp.
Sau cùng chỉ còn lại mỗi Văn Đan Khê và Tần Nguyên. Tần Nguyên dìu cô, hai người đứng tại chỗ quan sát chốc lát, họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, vào sân để cứu mọi người thì vướng phải song phương đang hỗn chiến ngoài cổng sân, nếu bất cẩn có khả năng sẽ bị ngộ thương. Ở lại bên ngoài cũng không an toàn, những tên mã phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tới đông hơn. Văn Đan Khê nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào một cây đại thụ nói: “Chúng ta leo lên đó đi.”
Tần Nguyên chần chừ giây lát rồi đồng ý, y đỡ Văn Đan khê leo lên trước, còn mình thì tung người nhảy lên, hết sức nhẹ nhàng. Văn Đan Khê ngồi vững chỗ xong thì hướng mắt nhìn vào trong viện, thấy trong sân lố nhố đầy người với người, trong đó phần đông là phụ nữ, cụ già và trẻ em. Bên ngoài tiếng chém giết rung trời, trong viện là tiếng khóc la động đất. Cô quan sát một hồi nhưng không tìm thấy Lý Băng Nhạn và hai đứa trẻ đâu.
Tần Nguyên nhẹ giọng xoa dịu: “Cô yên tâm đi, đại ca đã sắp xếp cả rồi, họ không sao đâu.”
Văn Đan Khê gật đầu nhưng lòng vẫn rối bời.
Tần Nguyên lại thở dài nặng nề: “Lần này do chúng ta tính sai, ta liệu được Hồ Tứ sẽ không chịu để yên, nhưng không đoán được chúng sẽ khai đao ở thôn Thanh Khê.”
Văn Đan Khê hỏi: “Là bọn lần trước sao?”
Tần Nguyên gật đầu: “Tên cầm đầu bọn cướp lần trước chính là biểu đệ của tên hãn phỉ Hồ Tứ này, quân Phá Lỗ chúng ta và Hồ Tứ chất chứa oán hận đã lâu, lần này hắn kéo quân tới đây là có chuẩn bị trước, chắc hẳn chúng nghe tin thôn Thanh Khê là thôn dẫn đầu quy phục quân Phá Lỗ nên muốn giết gà dọa khỉ.”
Hai người đang thảo luận thì chợt nghe bốn bề vang lên tiếng ngựa hí, tiếng người hò hét và tiếng bước chân như sấm.
Văn Đan Khê nhìn kỹ lại, hóa ra hai phe chủ lực đã giáp mặt nhau, đoán chừng đôi bên chê nơi đây chật chội nên kéo nhau tới sân đập lúa có địa thế trống trải để chém giết cho thoáng.
Đầu sỏ phe địch là một tên đô con lực lưỡng, mặt đen như than trạc ba mươi tuổi. Văn Đan Khê đoán có lẽ tên này chính là Hồ Tứ mà Tần Nguyên nhắc tới. Sau lưng hắn là một đội kỵ binh hơn trăm người sát khí đằng đằng, đằng sau đông nghịt hàng đàn bộ binh. Trần Tín bên này cũng đầy đủ kỵ binh lẫn bộ binh. Ai cũng đằng đằng sát khí, uy phong lẫm liệt.
Hai phe giằng co trong im lặng. Rồi bỗng nghe Hồ Tứ cất lên chất giọng thô ráp tàn bạo: “Tên cẩu tạp chủng họ Trần kia, ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng tài lộ của ông đây, lần này còn dám giết chết biểu đệ của ta, hôm nay ta không giẫm người thành thịt bấy thì thề không phải họ Hồ!”
Mặt Trần Tín âm trầm không gì bằng, hắn chẳng buồn đáp lại câu nào mà chỉ vung tay lên, hàng loạt người phía sau lập tức trào lên phía địch hệt như thủy triều dâng. Hồ Tứ cũng hét lớn một tiếng: “Giết!”
Binh sĩ hai phe quần nhau tan tác, khó phân thắng bại.
Trần Tín đơn thương độc mã xông vào trận địa quân địch, vung đại đao sáng lóa như tuyết, chém nhanh diệt gọt hệt như đang cắt rau thái hành, gặp tướng chém tướng, gặp binh giết binh, hệt như đang vào chỗ không người. Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang theo sát sau lưng, hai bên chém giết tới độ trời đất mù mịt, máu chảy thành sông.
Đây là lần đầu tiên Văn Đan Khê đích thân lâm vào chiến trận, trước đây cô chỉ thấy cảnh đẫm máu này qua ti vi, lúc này tận mắt nhìn thấy khiến đầu óc cô quay cuồng, toàn thân lạnh toát, Tần nguyên nhìn cô khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: “Văn đại phu, cô không sao chứ?”
Văn Đan Khê trắng bệch mặt mày lắc đầu: “Không sao, chỉ tại ta chưa quen thôi.”
Cô cứ tưởng mình từng giải phẫu động vật và thi thể, cũng xem như đã thấy qua cảnh máu tanh, nhưng tới tận giờ phút này cô mới hiểu ra, những thứ mình từng thấy đó căn bản chẳng thể nào sánh nổi với chiến trường thật sự.
Tần Nguyên nở ra nụ cười khổ, lòng bùi ngùi muôn mối: “Về sau sẽ quen thôi, lần đầu ta nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới chết lặng.”
Văn Đan Khê lặng thinh, về sau, có phải cảnh này còn xảy ra vô số lần nữa không?
Trên sân đập lúa phía trước, hai bên vẫn đang giết nhau không ngừng. Tuy nhiên thế trận đã giảm đi đáng kể, trên khoảng đất trống đã la liệt người ngựa ngã trận.
Tần Nguyên quan sát thật kỹ một lát, nói chắc nịch: “Được lắm, đại ca sắp thắng rồi!”
Văn Đan Khê vẫn không yên lòng chỉ gật đầu lấy lệ. Bẵng qua một lát, Tần Nguyên lại nói thêm: “Hiện tại hai bên đã gần kiệt sức, ta xuống dưới giúp họ một tay, cô nhớ phải cẩn thận không được lên tiếng.”
Không đợi Văn Đan Khê trả lời Tần Nguyên đã nhảy phốc khỏi cây, sau đó phóng lên ngựa xông vào phe địch nhanh như chớp điện, y tiện tay tước lấy một thanh đại đao lao về phía Hồ Tứ chém mạnh xuống. Hồ Tứ hiện đã mệt lả, không đâu giữa chừng lại trồi ra một tên Trình Giảo Kim, phút chốc đã lộ rõ thế bại trận.
Tần Nguyên thét lớn: “Hồ Tứ đã bỏ chạy! Các ngươi còn chưa chịu đầu hàng!”
Bọn cướp phía sau chẳng biết hư thật, chúng ngỡ đâu Hồ Tứ đã chạy mất nên thế trận thoắt cái trở nên hỗn loạn, bọn cướp túa ra bỏ chạy tứ tán hệt như sóng biển, ngay cả bọn cướp đang bao vây sân nhà Văn gia cũng bỏ chạy tán loạn theo. Quân Phá Lỗ sĩ khí ngút trời, nhận cơ hội đuổi rát theo bọn cướp, bắt đầu chém giết thêm trận nữa.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, toán người đã truy đuổi nhau ra khỏi thôn. Tay chân Văn Đan Khê dần dần ấm lại, người tản đi rồi, cô có thể về nhà xem tình hình của Lý Băng Nhạn và hai đứa trẻ.
Vào đúng lúc này, chợt nghe một giọng nam trong trẻo vang lên bên dưới: “Bọn cướp đã tan rồi, xuống đây đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]