Edit: Yunchan
Ngay hôm sau, vừa hay Trần Tín phải tới thôn Thanh Khê làm việc. Hắn hầm hầm tìm tới nhà Văn Đan Khê, lấy ra nửa quả tim còn dư, hỏi: “Tại sao cô nói ta thiếu đầu óc?”
Văn Đan Khê ngỡ ngàng ra mặt: “Tự ngài viết đơn thuốc, ta chỉ bốc cho ngài thôi mà.”
“Đơn thuốc? Đơn thuốc gì?” Trần Tín hỏi với vẻ nghi ngờ.
Văn Đan Khê nhìn dáng vẻ đối phương hình như là không biết thật, đành phải lôi nửa tờ giấy nhăn nheo ra: “Đây, ở đây.”
Trần Tín đưa tay giật lấy, vừa nhìn vào thì hai chữ “Tâm bệnh” cứng ngắc tới buồn cười đập ngay vào mắt hắn. Chân mày hắn xoắn tít lại hệt như dây thừng, nét chữ trên tờ giấy này thoạt nhìn là biết ngay của Hạ hắc tử, chữ hắn mà xấu như vậy hả?
Mặt Trần Tín đen thui hệt như đít nồi: “Không phải ta viết. Lẽ nào cô không nhìn ra được sao?”
Văn Đan Khê khoanh tay lên bàn, tỏ vẻ vô tội: “Ta nào biết đâu, với lại nét chữ này giống hệt tính ngài mà.”
Đôi đồng tử màu biển của Trần Tín phóng ra tia nghiêm khắc: “Rất giống với tính… ta sao?” Tính hắn mà lại hỏng bét như chữ của Hạ hắc tử sao?!!
Văn Đan Khê hoàn toàn chẳng sợ hắn tý nào, cười tủm tỉm hỏi vặn lại: “Vậy ngài nói thử xem?”
Trần Tín nhìn cô chằm chằm một lát, ráng hết sức dùng ánh mắt dọa nạt đối phương, trước đây, có không ít nam nhân phải sợ hãi chùn chân vì bão sát khí trong mắt hắn. Nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902190/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.