Hành lang bệnh viện. Đông Phương Vũ tà tứ mỉm cười nhìn phía Doãn Mặc, nụ cười khiêu khích đắc thắng khiến Doãn Mặc như muốn điên người. Tên này đúng là thật biết lợi dụng thời cơ. Ba ngày trước thấy hắn ngày nào cũng tới chơi với bảo bối hắn đã ngờ ngợ nhưng vẫn không đề phòng gì. Bây giờ thì hay rồi... muốn đề phòng cũng đã không kịp. Doãn Mặc cảm thấy chưa bao giờ hắn phạm cấp thấp sai lầm đến vậy. Cái đầu thương nhân của hắn mọi khi rất khôn lanh, mưu mẹo vậy mà đến bây giờ hắn mới biết cái con sói nào đó đang vung vẫy đuôi lại đào hầm cho hắn khiêu từ mấy ngày trước. Cái gì mà "Mặc, ngươi tới văn phòng viện trưởng đi, lão già nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi. Tình trạng bệnh của Tiểu Ngưng."
Khi hắn trở lại thì thấy con sói đuôi to ấy đang cho bảo bối muội muội của hắn ăn, còn dỗ cô ngủ... Rồi thỉnh thoảng hắn lại tìm cách sai anh đi đây, đi đó để một mình gần gũi với muội muội... Nằm tào... bây giờ nghĩ lại Doãn Mặc cảm thấy hắn ngu đến cỡ đó, cứ bị tên sói đội lốt người này chi đến chi đi như con dế. Doãn Mặc cảm thấy đây có lẽ là vết nhơ của cả đời hắn. Nhưng hắn lại không biết đây không phải là vết nhơ cuối cùng. Người ta nói "Nhơ nhơ càng khỏe mạnh"
không phải sao? "Đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ trầm giọng hỏi. "Năm trước."
Doãn Mặc mím môi trả lời. "Ta muốn hỏi bắt đầu điều giáo đã bao lâu?"
Đông Phương Vũ khẽ cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-xung-xuyen-qua-sach-nam-chinh-ne-ra-xa/1533154/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.