Nghĩ đến cô bé Lọ Lem, An Á lại nghĩ đến mấy đại vị diện hợp tác không được đánh cũng không lại vị ma pháp chi thần này, tức khắc bật cười.
Sau đó nàng ngậm miệng lại, trên má nổi lên đỏ ửng có chút trẻ con, "Xin lỗi, trò đùa này thực buồn cười."
Nữ chủ không tỏ ý kiến mà nhấc lên mi mắt, bỗng bước nhanh đến trước mặt nàng, bóp chặt gương mặt có chút thịt của tiểu cô nương một phen, "Xin lỗi, ta không nói đùa."
An Á cũng chỉ là một ma pháp sư, đương nhiên không thể tránh khỏi bàn tay của nữ chủ, trong lòng mắng nữ chủ máu chó đầy đầu, bên ngoài chỉ có thể bĩu môi gạt tay nữ chủ ra: "Sao ngươi lại đuổi người hầu ra ngoài hết, tính tình ngươi quá tốt, nếu các nàng làm gì sai......"
Tô Lê thuận thế bỏ tay ra, cũng không nhắc tới chuyện mất trí nhớ nữa, lại giơ tay xoa đầu tóc vàng của nàng thành tổ chim, cong lưng ghé vào bên tai nàng cười nói: "Nhìn thấy muội muội đáng yêu của ta, còn chuyện phiền lòng gì chứ?"
Trong lòng An Á sóng cuộn biển gầm, hận không thể quăng nàng ra ngoài, nhưng nếu thế chỉ sợ mình không chạm được vào nửa ngón tay của đối phương, nàng hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước.
"Nếu nhớ ta như vậy, vậy vui lòng nhận lời cùng ta ăn bữa cơm," nàng lười biếng kéo dài tác phong, rất thân sĩ mà vươn tay, "Ta có vinh hạnh này không?"
(Thân sĩ là những người sinh ra đã tốt bụng, hoà nhã thuộc tầng lớp xã hội cao, đặc biệt là trong quá khứ)
Một Alpha nhỏ tuổi làm vậy có chút buồn cười, càng đừng nói trên đầu nàng toàn là rối tung tóc vàng,bởi vì còn nỏ yếu thấp bé nên tư thế của nàng có chút không ổn, nhưng từ độ cung ngón tay đến ánh mắt gãi đúng chỗ ngứa đều rất đáng yêu, không quá cố làm theo tiêu chuẩn.
Người được mời phảng phất cảm thấy tự nhiên hơn, cũng không khó chịu với kiểu đối đãi giống Omega, trên thực tế tam quan của hai người đều khác xa với thế giới này, thiếu nữ tóc đen thậm chí lùi lại nửa bước, ăn mặc tơ lụa mỏng manh hơi uốn gối về phía An Á, động tác chẳng ra gì lại được nàng hành động hết sức tự nhiên, "Rất hân hạnh, các hạ."
Trên thực tế, xưng hô này thường dùng cho pháp sư hoặc chiến sĩ tứ giai trở lên, hoặc người thừa kế tước vị Nam tước hoặc Bá tước trở lên, lấy thân phận người thừa kế Lạc Thắc Phỉ Tư mà nói, được gọi là các hạ cũng bình thường, chỉ là vị trí này vốn nên là của nữ chủ, bởi vậy nếu người khác gọi An Á như vậy thì không sao, nữ chủ gọi một tiếng, lẽ ra nàng sẽ thấy không tốt.
Đáng tiếc là An Á hiện tại là người khác, nàng biết nữ chủ không để ý mấy cái tước vị đó, sau khi nàng xuyên qua và hiểu được tình cảnh của mình, lập tức chỉ muốn rời khỏi nơi này, nàng chỉ muốn có sức mạnh cao nhất
Chỉ là người này có thù tất báo, tâm cơ lại sâu nặng, cho nên mới nhớ kỹ mối thù với An Á cùng Tái Lâm, sau này trả lại gấp mười lần.
Nhưng mà trong nguyên tác hai hướng đều là hạ sát thủ, An Á nghĩ vậy liền thấy đau đầu đủ kiểu, muốn lập tức giải quyết đối phương, người này trong sách thực sự quá lợi hại, mấy cái sở trường nhị giai ma pháp của mình cũng chưa chắc có thể đối phó với nàng.
Hơn nữa, cũng giống đại đa số ma pháp sư trẻ tuổi khác, đời trước không có chút kinh nghiệm thực chiến nào cả.
An Á còn biết nữ chủ đi dạo một vòng ở núi Hải Kéo Tư liền luyện được đấu khí, tuy rằng trình độ hiện tại là chiến giả, nhưng nàng đã đọc qua nguyên tác, cùng các thể loại tiểu thuyết YY, làm sao nàng không biết vai chính có thể vượt cấp khiêu chiến được, bị người có giai vị thấp hơn đánh bại, cũng chính là đãi ngộ đặc thù của pháo hôi cùng nam nữ xứng ác độc.
Tốc độ của Hoả cầu liên châu quá chậm hơn nữa còn phải đọc chú, tiểu hoả cầu cùng tia chớp đều không đau không ngứa, mũi tên băng cùng mũi tên nước chỉ sợ đối phương có thể né tránh, lưỡi đao gió thì có thể thử, nhưng lại không đủ trí mạng, suy nghĩ của An Á lộ rõ lực sát thương của ma pháp đều là tam giai, thậm chí có là tứ giai, nếu hiện tại nàng nắm chắc thuật phóng thích đại hoả cầu hoặc thuật châm hoả, nàng chưa chắc đã sợ ra tay với nữ chủ.
"Ma pháp sư là gì?"
ĐM
Trong lòng An Á căng thẳng, nữ chủ vì thói quen nghề nghiệp nên có vẻ rất mẫn cảm với sát khí, nhưng mà nàng còn không có ý đó a!
Nhưng mà hình như trong nguyên tác khi nữ chủ vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm hầu gái, nàng hỏi thế, có lẽ mấy cô em gái đó nói linh tinh về mấy ma pháp sư, nhưng, có lẽ Tô Lê không biết mình là ma pháp sư.
Hẳn là mới vừa nãy nữ chủ mới biết hai người là tỷ muội.
Tiểu cô nương chớp mắt, quyết định nói mấy thứ râu ria: "Chín giai vị, mỗi giai có chín tinh cấp gồm học đồ, kiến tập, ma pháp sư, đại ma pháp sư, ma pháp sử, ma đạo sĩ, Ma Đạo Sư, thánh Ma Đạo Sư."
Nữ chủ trầm mặc vài giây, bỗng giơ tay nắm mặt An Á, "Vậy còn ngươi, ngươi là gì?"
Tác giả có lời muốn nói:......Ta cảm thấy điểm chung lớn nhất của công thụ chính là các nàng đều có bệnh tâm thần.
An Á rất bình tĩnh nhưng ý đồ muốn đẩy tay Tô Lê ra: "Ta nhớ rõ rằng trước kia ngươi không hứng thú với mấy thứ này."
Người kia cũng nghe lời mà buông nàng ra, "Vậy ta thích cái gì?"
"Ta cảm thấy là tỷ tỷ thích trở thành chiến sĩ, hơn nữa hôm qua......" An Á căng da đầu nói: "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chắc chắn phụ thân và mẫu thân sẽ đánh chết ta, đều do ta không cẩn thận làm rơi lắc tay của phu nhân Ngải Phù Lị xuống nước."
Nàng cẩn thận liếc nhìn biểu hiện của nữ chủ, kỳ thật An Á đang nói đúng, trừ việc đời trước cố ý ném đồ của mẫu thân nữ chủ, dù sao Tô Lê không có ký ức của đời trước, cũng không ai dám vạch trần chuyện này.
Còn hầu gái Trân Ni luôn trung thành và tận tâm với Ngải Phù Lị, nàng tin Tái Lâm đã xử lí nàng......
Không đúng, chỉ sợ không đơn giản như vậy, Tái Lâm coi nữ chủ như cái đinh trong mắt, sau khi Ngải Phù Lị trốn đi thì người bên người nàng đều bị đuổi rồi, nhóm hầu gái chiếu cố Tô Lê nhiều năm qua, tất cả đều là người do Tái Lâm sắp xếp.
Sở dĩ, Trân Ni còn ở lại đây, nhất định là nàng còn hữu dụng.
Nhưng rốt cuộc là có gì hữu dụng......
"Ngươi không thích chiến sĩ đúng không?"
Đối với lời nói trắng trợn khách sáo của nữ chủ An Á cũng không để ý, dù sao đó cũng là thường thức cơ bản, nàng sớm muộn gì đều có thể biết, "Trên thực tế, ban đầu mâu thuẫn giữa pháp sư và chiến sĩ phát sinh là do hệ thống sức mạnh cùng cách sống, nếu ta chưa từng có thiện ý đối với người kia, cũng là do hiểu biết hạn hẹp, trước kia ta chưa từng quen một chiến sĩ......"
Khi nói xong câu cuối, ánh mắt Tô Lê đột nhiên trở nên sắc bén.
An Á chợt lạnh trong lòng, biết mình nói sai.
Thiếu nữ tóc đen cười như không cười mà nhìn nàng: " Ngươi nói ngươi hiện tại quen biết một người sao?"
Đjt mẹ.
Nếu nàng không đọc kịch bản thì làm sao biết nữ chủ luyện được đấu khí!
Hơn nữa, câu này có thể làm người ta nghe ra rất nhiều ý khiến người bất an.
An Á ngoài mặt phong kinh vân đạm, nội tâm thì đã bùng nổ từ sớm, "Chẳng lẽ ta còn cần ta vinh hạnh hơn nữa sao?"
Tô Lê khẽ cưỡi một tiếng, "Đương nhiên không cần, nếu nói rõ ràng, người vinh hạnh hẳn là ta...... Xin lỗi chen lời ngươi, mời tiếp tục."
......