Chương trước
Chương sau
Edit: Hàn Mạch Tuệ (Editor mới bị thu hút bởi mị lực của mình:">)
Beta: girl_sms
Lúc Kỉ Nhạc Huyên phát giác ra người vô tội kia là Giang Diệc Hàm, nàng ngược lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, liếc mắt liềm đối phương rồi hừ lạnh một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên bưng ly Champagne vốn không còn mấy giọt xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Mới đi không tới hai bước, phía sau truyền đến giọng nói băng lãnh của Giang Diệc Hàm, nếu là người khác khi nghe được giọng nói lạnh lùng như vậy sợ là đã nhịn không được rùng mình vài cái rồi, nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại sớm quen thuộc với giọng điệu này, tùy tay đặt cái ly trống không lên khay bưng rượu của phục vụ đi ngang qua. Sau đó xoay người làm như không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười mười phần quyến rũ
"Giang đại tiểu thư lại có chuyện gì sai bảo?"
Con ngươi lạnh lùng thẳng tắp dừng trên mặt Kỉ Nhạc Huyên, Giang Diệc Hàm mở miệng không mang theo một tia cảm xúc nhưng lại đầy vẻ uy nghiêm
"Lại đây, quần áo dơ hết rồi, ngươi mau lau đi."
Đối với những lời này của Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên nghe xong chỉ cười nhạt, xòe hai tay ra
"Ngươi xem trên tay ta không cầm thứ gì thì làm sao có thể làm bẩn quần áo của ngươi?"
Giang Diệc Hàm nhìn bộ dạng mười phần trêu chọc của Kỉ Nhạc Huyên, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chà đạp nàng ta một phen nhưng vẫn cố kiềm chế, trên mặt vẫn mang vẻ hờ hững
"Lần cuối cùng, lau đi."
Kỉ Nhạc Huyên đương nhiên vẫn không xem lời nói của Giang Diệc Hàm ra gì, hiện tại chân mình cũng có khỏi rồi, nếu nàng ta động thủ mình cũng không lo chịu thiệt. Vì vậy nàng cả người lẫn mặt đều tươi cười sáng lạn, khoanh tay trước ngực, hưng trí bừng bừng nhìn Giang Diệc Hàm, bày ra bộ dạng khiêu khích 'ái phi ngươi làm gì được trẫm a'.
Không khí nhất thời trở nên quỷ dị, xung quanh cũng dâng lên từng trận phong ba mãnh liệt. Ngay tại lúc này, sự xuất hiện của một người cực kì có năng lực đã làm cho giông gió chưa kịp nổi lên bỗng nhiên tan biến.
"Hai người đang làm gì?"
Tổng tài tập đoàn Thượng Nghi — Lý An Kỳ đúng lúc ở trên lầu cùng khách hàng trao đổi công việc, vừa bàn xong nghĩ đến đây cũng là nơi Giang Diệc Hàm cùng Kỉ Nhạc Huyên tham dự tổ chức lễ mừng công, tiện đường nên tới xem. Thế nào mà vừa đến đại sảnh liền thấy ở góc bên kia đầy người bao vây, không khí cũng có phần quỷ dị, nàng lập tức sải bước đi đến bên kia. Vừa nhìn thấy hai người bị vây ở trung tâm, khóe miệng bỗng hiện ra ý cười. Vội vàng thay đổi sắc mặt rồi quát lớn hai nữ vương.
Nghe tiếng quát, không khí quả nhiên dịu đi rất nhiều, dù sao trước mặt cũng là người mang đến cơm áo gạo tiền cho mình nên cũng không dám lỗ mãng. Điều này cũng xem như một hành động bất đắc dĩ khi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nhưng cho dù như vậy thì trên mặt hai người cũng không hề có một tia quẫn bách cùng sợ hãi.
Lúc này Giang Diệc Hàm lại lạnh nhạt mở miệng
"Không có việc gì chỉ đang nói chuyện thôi."
Nói xong Giang Diệc Hàm bước về phía Kỉ Nhạc Huyên, lúc đến bên cạnh Kỉ Nhạc Huyên, nàng nắm lấy cổ tay Kỉ Nhạc Huyên, thuận miệng nói
"Đi thôi tiếp tục nói chuyện."
Sau đó liền lôi kéo Kỉ Nhạc Huyên đi vào toilet.
Mới đầu Kỉ Nhạc Huyên cũng có chút do dự, nàng vốn định hất tay ra để Giang Diệc Hàm mất hết mặt mũi nhưng trong lòng lại dâng lên một tia trông chờ không biết Giang Diệc Hàm muốn dẫn mình đi đâu, vì thế nàng cũng không giãy dụa nhiều mà ngoan ngoãn đi theo Giang Diệc Hàm.
Hai người chỉ lo bước nhanh đến toilet lại không để ý trên mặt Lý An Kỳ đang giận dữ. Lý An Kỳ nhíu mày, nói với mọi người đang vây quanh xem chuyện vui cứ tiếp tục thưởng thức bữa tiệc, còn mình lại đạp trên giày cao gót đi tìm người.
Người nàng muốn tìm bây giờ không phải là hai kẻ đang trốn trong toilet kia mà là hai kẻ thảnh thơi đang trốn trong phòng thưởng thức rượu ngon nói chuyện phiếm — Cố Nhu Thần cùng Silvia.
Lý An Kỳ vừa nhìn thấy em gái mình không có hình tượng ngồi trên bàn không ngừng uống rượu, sắc mặt liền giảm xuống không độ, đứng ở cửa hướng về Silvia lạnh lùng nói
"Silvia, mau theo ta ra ngoài!"
Sau đó xoay người bước ra ngoài.
Silvia nghe thấy giọng nói đó liền ngẩn ra, đem ly rượu để lên bàn, nhìn Cố Nhu Thần chua xót cười
"Thần tỷ, chúc ta may mắn đi. Vừa nhìn đã biết hai tiểu tổ tông kia lại gây chuyện chọc giận lão đại rồi."
Ai~~~ bất đắc dĩ thở dài, Silvia chống hai tay lên bàn, thành thục nhảy xuống. Nhìn Cố Nhu Thần ở bên cạnh bày ra vẻ mặt đồng tình nhìn mình phất phất tay, Sil via mím môi, kiên trì đi ra ngoài
"Chờ chút, chờ chút a ~~"
Lý An Kỳ đi về phía trước thật nhanh, làm Silvia đuổi theo không kịp, cũng may Lý An Kỳ đi đến một góc vắng người thì ngừng lại.
Thấy nàng đứng lại, Silvia cũng lập tức dừng bước, ngượng ngùng cười
"Tỷ tỷ, chuyện gì vậy?"
Lý An Kỳ nhìn nhìn đánh giá Silvia, thấy em gái cưng của mình hôm nay ăn mặc tây trang, mái tóc dài vàng chói cũng được cột thành đuôi ngựa chỉnh tề phía sau. Cách ăn mặc này làm khí tức ngông cuồng của nàng thu liễm rất nhiều. Lý An Kỳ thật vừa lòng nhưng Silvia không nghĩ vậy, nàng cảm thấy bị tỷ tỷ nhìn lâu như vậy da đầu cũng đã run lên, vì thế đành cười khổ
"Tỷ tỷ, có việc gì thế? Không có việc gì thì ta đi nha."
Lý An Kỳ liếc Silvia cười lạnh
"Sao lại vội đi như vậy? Chột dạ hả?"
"Ách....."
Hiện tại thật có chút chột dạ, nhưng Silvia sao có thể thừa nhận, nàng kiếm đại một lý do qua loa trả lời
"Haha, tỷ tỷ, lần này ta là người phụ trách tổ chức lễ mừng công này, sao có thể làm càn như xưa..."
Đối với cô em gái cười gượng giải thích, Lý An Kỳ cũng lười quản nàng
"Giang Diệc Hàm cùng Kỉ Nhạc Huyên thật sự không có chuyện gì sao? Ta khuyên ngươi nên thành thật, ta không phải người mù, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Đồng nghiệp tốt a~ "
Silvia vẫn là cười gượng đáp trả
"Phải không?"
Lý An Kỳ trừng mắt nhìn nàng
Silvia đột nhiên cảm thấy bản thân mình thiệt vô tội mà, chính miệng Kỉ Nhạc Huyên bảo các nàng là đồng nghiệp tốt nha.
Nàng mím môi, tiếp tục cười khổ
"Thật sự là đồng nghiệp tốt mà. Tỷ, đây là chính tai ta nghe được."
Lý An Kỳ cũng lười quan tâm thật giả, chỉ liếc Silvia một cái rồi nói mình còn có việc phải đi, trước khi đi còn không quên căn dặn em gái mình phải lo tốt nghệ sĩ trong tay.
Silvia cười gượng, tỷ tỷ cũng chẳng tin tưởng mình. Bất quá cũng không sao, Silvia nhún vai, mặt mang theo ý cười nhìn Cố Nhu Thần đang đứng ở phía xa, không sao tiếp tục thưởng thức không gian của chúng ta thôi.
Silvia đang tự do vui chơi còn Kỉ Nhạc Huyên lại vạn phần bất đắc dĩ.
Kỉ Nhạc Huyên cùng Giang Diệc Hàm vừa đến toilet, Giang Diệc Hàm liền đem cửa toilet khóa trái, Kỉ Nhạc Huyên có chút mơ hồ
"Ngươi muốn làm gì?"
Giang Diệc Hàm không để ý đến nàng, đi tới bồn rửa tay, mở vòi nước, dùng tay thấm chút nước ưu nhã lau lên vết bẩn trên quần áo.
"Ngươi dẫn ta đến đây là để xem ngươi lau vết bẩn?"
Kỉ Nhạc Huyên kinh ngạc hỏi.
Giang Diệc Hàm vẫn rất nhàn nhã
"Nếu ngươi không giúp ta thì ta cũng chỉ có thể tự mình lau sạch."
Nước vẫn chảy xuống, trong lòng Kỉ Nhạc Huyên lại đang dâng trào, vừa nãy nàng vô ý nhìn vào chỗ Giang Diệc Hàm vừa lau qua, lại phát hiện vị trí kia ở ngay trên ngực trái của nàng ta, thập phần sắc tình. Giang Diệc Hàm mặc bộ lễ phục màu trắng lúc này đã bị nước thấm ướt, địa phương tư mật kia như ẩn như hiện trước mắt Kỉ tiểu quỷ.
Kỉ Nhạc Huyên không khỏi vụng trộm nuốt nuốt nước miếng,trấn an bản thân, cảnh xuân lộ ra ngoài hết rồi. Nghĩ vậy Kỉ Nhạc Huyên không vui nhíu mày, nữ nhân này là người của ta mà, nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, người khác sẽ chiếm hết tiện nghi mất.
Nghĩ vậy, nàng liền thong thả đi đến cửa, bàn tay trắng nõn vừa chạm đến tay nắm lại cảm giác được có người kéo mình.
"A"
Không đoán trước được, Kỉ Nhạc Huyên bị kéo lại liền ngã vào lòng Giang Diệc Hàm, bàn tay không biết xấu hổ chạm vào nơi mềm mại nửa hiện nửa ẩn kia.
"Ách~"
Hồn bay phách lạc, Kỉ Nhạc Huyên hiện tại ~ miệng há hốc còn tay không quên xoa xoa bộ ngực mềm mại kia.
"Làm gì?"
Giang Diệc Hàm cũng bị hành động bất ngờ này của Kỉ Nhạc Huyên làm cho ngẩn ra, trên mặt tuy vẫn hờ hững nhưng hai má lại phiếm hồng.
Giọng nói lạnh như băng phát ra làm linh hồn của Kỉ Nhạc Huyên đang bay nơi nào cũng vội quay về, Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên ý thức được tay trái mình đang đặt lên thánh địa mà bản thân ngày nhớ đêm mong, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, nhưng ma xui quỷ khiến, tay của nàng lại xoa thêm hai cái, ân, cảm xúc thật tốt mà.
Nàng còn muốn vô sỉ một lần nữa xoa tiếp nhưng Giang Diệc Hàm đã lạnh lùng mở miệng
"Dừng tay, ta đem ngươi đến đây không phải để ngươi ăn đậu hũ của ta."
Nghe được lời này, Kỉ Nhạc Huyên cúi người xuống hôn lên khe rãnh đang lộ ra kia, rồi lại ra vẻ quân tử từ trong lòng Giang Diệc Hàm rời đi, nhếch miệng như đang tuyên cáo
"Vừa rồi không phải ta ăn đậu hũ của ngươi mà chỉ lưu lại ấn ký trên người ngươi thôi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ là của ta."
"Phải không?"
Giang Diệc Hàm như trước lạnh lùng nhìn quần áo của mình trong gương, mày nhăn lại, mới vừa rồi mình cùng Kỉ Nhạc Huyên tới đây, chỉ vì không muốn Kỉ Nhạc Huyên cùng Lý An Kỳ ở cùng một chỗ mà thôi. Giờ nàng mới phát hiện, bản thân mình đang gặp vấn đề lớn...
"Tiểu quỷ, ngươi thật sự giỏi lắm "
Kỉ Nhạc Huyên tuy không vui khi bị Giang Diệc Hàm gọi là "tiểu quỷ" nhưng trước mắt cũng không dám oán giận, dù sao nàng cũng không muốn Giang Diệc Hàm bị chiếm tiện nghi, Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên xoay lưng tựa vào người Giang Diệc Hàm.
Giang Diệc Hàm nghi hoặc trước hành động này, lạnh giọng hỏi
"Tiểu quỷ, ngươi đang làm gì?"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn nhìn lên gương, phát hiện nếu đứng như vậy thật sự có thể đem chỗ bị ướt kia của Giang Diệc Hàm che khuất, thuận miệng trả lời
"Ta che trước người ngươi, như vậy sẽ không ai thấy được."
Giang Diệc Hàm trong lòng cười khổ, tiểu quỷ này thật sự khả ái nha.
Nàng vỗ vỗ lưng Kỉ Nhạc Huyên
"Tiểu quỷ, ngươi tính làm cho hai chúng ta dính chùm một chỗ đi ra ngoài sao?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày giống như tự hỏi
"Hình như cũng có chút kì quái."
Giang Diệc Hàm âm thầm lắc đầu, nàng bỗng nhiên nhớ đến hôm nay Silvia mặc tây trang, vì thế liền hướng tới Kỉ Nhạc Huyên phân phó
"Mau kêu Silvia đến đây."
"Sao?"
Kỉ Nhạc Huyên có chút nghi hoặc nhưng lại nhớ đến áo khoác âu phục của Silvia, vì thế liền hiểu ra ý định của Giang Diệc Hàm. Nhưng nàng vẫn không thích Giang Diệc Hàm bị người khác chiếm tiện nghi, cho dù là Silvia cũng không được.
"Được, ta giúp ngươi mang áo khoác của nàng ta đến đây."
Nói xong, Kỉ tiểu quỷ cũng không vội rời đi mà là cầm tay Giang Diệc Hàm kéo đến một phòng trong toilet rồi mới an tâm đi ra ngoài.
Nhưng Kỉ Nhạc Huyên vạn phần không ngờ được khi mình đem áo khoác đến lại chứng kiến một màn.......
PS: Càng ngày càng bại hoại:))) Hôn hít đủ kiểu rồi đến sờ mó lung tung này nọ =))) Đã vậy còn biện luận đủ lí do nữa, chỉ có thể là Kỉ tổ tông:">
Bức xúc cuối ngày không đọc cũng được:( Đời ngừi phụ nữ khổ nhứt cảm giác vừa mua được một món đồ thì phát hiện ra chỗ khác bán rẻ hơn tới 100k:((((( huhu I am a Gơ, just a little Gơ:( ngèo còn mắc eo:(((( Này không còn tâm trạng tự sướng cho mấy bạn ném đá hiuhiu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.