Chương trước
Chương sau
Kỉ Nhạc Huyên bị những lời này của Giang Diệc Hàm dọa cho sửng sốt. Bất quá nàng cũng là diễn viên, nàng vẫn có thể rất nhanh điều chỉnh biểu tình khuôn mặt.
“Hừ, một chút cũng không thoải mái. Thủ pháp kém như vậy, đừng hy vọng ta khen ngợi.” (Nữ nhân hay dối lòng:”>)
“Vậy à?”
Giang Diệc Hàm nhìn mái tóc ướt sũng của Kỉ Nhạc Huyên, rồi lại nhìn sô pha của mình bị Kỉ Nhạc Huyên làm cho ẩm ướt, không khỏi lạnh lùng nói.
“Ta ngược lại là rất muốn khen ngợi ngươi, làm cho sô pha của ta vừa bẩn lại vừa ướt. Ta thấy ngươi…”
“Được rồi, đừng nói nữa, ta mua đền ngươi một bộ sô pha mới.”
Kỉ Nhạc Huyên khó chịu quát lên, nàng biết Giang Diệc Hàm xưa nay có chứng khiết phích (Sợ bẩn),lúc này đem sô pha của nàng ta biến thành như vậy, dựa theo lẽ thường, nàng ta đã sớm đem mình đá văng ra. Nay Giang Diệc Hàm còn chưa phát tác, xem ra Kỉ Nhạc Huyên nàng hẳn phải mang ơn. Bất quá nếu hiện tại nói lời cảm tạ thì nàng đã không phải là Kỉ Nhạc Huyên. Nàng – Kỉ Nhạc Huyên chán ghét Giang Diệc Hàm ~ nữ vương cao ngạo phúc hắc suốt ngày tỏ vẻ chị cả. Ngươi muốn bắt ta dọn dẹp sạch hả, được, ta đây chơi sang tặng ngươi bộ mới.
Bất quá lời nói kế tiếp của Giang Diệc Hàm, ngược lại là khiến Kỉ Nhạc Huyên đứng hình.
“Ừm, ta nhớ rõ mới vừa rồi người còn làm bẩn xe của ta.”
Nói xong, Giang Diệc Hàm liền cặp mắt hẹp dài của mình đánh giá Kỉ Nhạc Huyên. Kỉ Nhạc Huyên thấy Giang Diệc Hàm có một chút nghiền ngẫm mình, nàng tuy rằng rất muốn lật bàn, hét lớn một tiếng, ‘Có là gì, lão nương ta mua cho ngươi một chiếc mới!’ Nhưng nàng không có tiền nên cũng không dám làm càn. (Chết cười với chế:v)
Tuy rằng nhà của Kỉ Nhạc Huyên rất có tiền, nàng làm diễn viên hai năm cũng có dư chút đỉnh. Nhưng nàng trước đây không lâu mới mua một căn nhà, tài sản đã sớm không còn bao nhiêu, nơi nào còn có tiền để mua Porsche sang chảnh. . Kiếm Hiệp Hay
Trầm mặc thật lâu, Kỉ Nhạc Huyên thấy Giang Diệc Hàm như trước nhìn chằm chằm mình, không có ý buông tha. Nàng cắn chặt răng, tâm đổ máu nói.
“Này…… Ghi nợ đi, về sau chờ ta có tiền, đền lại một chiếc cho ngươi.”
“Hảo, ta nhớ kỹ.” Giang Diệc Hàm bỗng nhiên nở nụ cười nham hiểm đến quỷ dị nói tiếp.
“Chỉ mong ta sẽ không đợi lâu.”
“Yên tâm, vì mua xe cho ngươi, ta sẽ liều mạng công tác kiếm tiền.”
Kỉ Nhạc Huyên trừng mắt nhìn Giang Diệc Hàm, nói xong lại có chút bi thán, lời này như thế nào lại giống như lão công nói với lão bà vậy? Đáng tiếc không phải, mình cùng nàng ta đã chia tay rồi……
Miên man suy nghĩ một hồi, đến khi giật mình, lại không ngờ Giang Diệc Hàm đang đặt tay lên trán mình, Kỉ Nhạc Huyên rất cảnh giác muốn nhảy dựng lên. Đáng tiếc nàng đang ngồi trên sô pha, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Giang Diệc Hàm.
“Ngươi làm cái gì?”
“Giống như hơi nóng một chút.”
Giang Diệc Hàm nói xong lại từ ngăn kéo lấy ra một cái nhiệt kế, nàng nhẹ nhàng lắc lắc, đưa cho Kỉ Nhạc Huyên. Kỉ Nhạc Huyên nhận lấy, tuy rằng trong lòng có chút cảm động, nhưng trên mặt vẫn làm một bộ dạng không muốn nhận, cực kì ngạo kiều.
Giang Diệc Hàm vừa thấy Kỉ Nhạc Huyên nhận lấy nhiệt kế, liền xoay người ly khai. Trong lòng Kỉ Nhạc Huyên vừa dâng lên cảm giác xúc động thoáng chốc liền dập tắt, nàng lại bắt đầu thầm oán Giang Diệc Hàm. Làm chuyện gì cũng không thương lượng, nói đi là đi, nói vui một chút cũng có thể thành sự thật, mặt than, không bao giờ dỗ dành người ta……
Kỉ Nhạc Huyên trong lòng đang thầm phê phán Giang Diệc Hàm, lại phát giác Giang Diệc Hàm ôm chậu nước đi ra. Kỉ Nhạc Huyên kinh ngạc.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Giang Diệc Hàm đem chậu rửa mặt để lên bàn, Kỉ Nhạc Huyên lúc này mới phát hiện trong chậu có nước ấm, còn có một chiếc khăn mặt trắng tinh. Kỉ Nhạc Huyên không khỏi càng kinh ngạc, nàng liếc liếc nhìn Giang Diệc Hàm, đã thấy Giang Diệc Hàm chìa tay ra.
Kỉ Nhạc Huyên biết nàng ta muốn lấy nhiệt kế, vì thế liền đem nhiệt kế từ nách lấy ra, rồi đưa tới cho Giang Diệc Hàm. Thấy Giang Diệc Hàm mày nhíu lại, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ nàng sốt rất cao sao.
“Bao nhiêu độ?”
Giang Diệc Hàm đem nhiệt kế để vào bên trong hộp, nhẹ nhàng thanh nhã mở miệng.
“37 độ.”
37 độ?
Kỉ Nhạc Huyên xem ra cũng không bị nặng lắm. Nàng tuy rằng cảm thấy đầu óc có chút vô tri vô giác, nhưng vẫn cảm thấy mình hẳn là không phát sốt. Chỉ là phiền lòng cộng thêm thiếu ngủ nên sinh ra choáng váng đầu mà thôi. Hôm nay nàng vừa từ Mĩ bay trở về, làm nghệ sĩ cũng không sung sướng gì, cũng chỉ có mấy ngày nghỉ trong năm. Công việc cũng đều kết thúc, nên nàng tranh thủ về Mĩ cùng người nhà của nàng đoàn tụ.
Giang Diệc Hàm đem nhiệt kế cất đi, rồi đi đến trước mặt Kỉ Nhạc Huyên, nàng quét mắt nhìn chậu nước rửa mặt, không khỏi nhíu mày.
“Sớm biết vậy, ta không cần chuẩn bị thứ này.”
Nghe thấy câu nói này, Kỉ Nhạc Huyên vẫn không nổi giận, mà đơn thuần chớp mắt.
“Này, chẳng lẽ là ngươi tính dùng nó để lau người cho ta?”
“Ừa.” Giang Diệc Hàm gật gật đầu.
Kỉ Nhạc Huyên hất mặt lên cao ngạo nở nụ cười.
“Tự mình đa tình, ai muốn ngươi giúp ta lau người.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng Kỉ Nhạc Huyên trong lòng thật sự đang vui sướng đến phát điên.
Giang Diệc Hàm cũng biết tiểu hài tử này dối lòng cỡ nào, xưa nay khẩu thị tâm phi, lập tức cũng không cùng nàng ta so đo. Chỉ quét mắt nhìn mắt cá chân sưng đỏ kia, khe khẽ thở dài.
“Tốt lắm, đi tắm đi.”
“Tắm?” Kỉ Nhạc Huyên thừa nhận nàng hiện tại đang hiểu sai ý
“Này……”
Giang Diệc Hàm liếc nàng một cái, biết tiểu quỷ này lại suy nghĩ bậy bạ Nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đem chậu nước rửa mặt ôm lấy rồi đứng lên.
“Không đến mức không thể động đậy chứ? Ở chỗ này chờ chút, ta đi chuẩn bị này nọ cho ngươi.”
“Ờm.”
Kỉ Nhạc Huyên khó có khi ngoan ngoãn đáp ứng, nàng đột nhiên phát giác Giang Diệc Hàm kỳ thật rất ôn nhu. Bất quá ý tưởng này chỉ vài giây sau lại bị nàng phủ nhận.
Vài phút qua đi, Giang Diệc Hàm đỡ Kỉ Nhạc Huyên đi vào nhà tắm. Kỉ Nhạc Huyên lại một lần nữa thầm khen Giang Diệc Hàm cẩn thận, bởi vì nàng thấy bên cạnh bồn tắm nước nóng là hai cái rổ chỉnh tè ngăn nắp. Một rổ đựng dầu gội sữa tắm các loại, một rổ còn lại là đựng quần áo để thay ra. Vậy là váy ngủ tơ lụa còn có nội y bên trong là của Giang Diệc Hàm ư? Ở bên cạnh còn có một chiếc ghế nhỏ, Kỉ Nhạc Huyên nhanh chóng cảm động muốn chết.
Lúc này đã thấy Giang Diệc Hàm đem nàng đỡ ngồi lên băng ghế, rồi lùi về phía sau.
“Tốt lắm, ngươi hẳn là có thể tự mình tắm chứ?”
Kỉ Nhạc Huyên quay đầu làm mặt lạnh.
“Nói xàm, chân đau mà thôi, ta cũng không phải bị chặt đứt chân.”
Tuy là nói như vậy, Kỉ Nhạc Huyên lại âm thầm chờ mong Giang Diệc Hàm sẽ làm chút gì đó. Tuy rằng nàng biết với tính tình của Giang Diệc Hàm có thể làm đến mức này đã là quá tốt rồi.
Quả nhiên Giang Diệc Hàm ra ngoài, nhẹ nhàng đem tóc dài vén lên sau tai, lại quay đầu nhìn nàng một cái, xoay người muốn đi. Nhưng lúc này Kỉ Nhạc Huyên lại gọi nàng.
“Chờ một chút!”
“Như thế nào?” Giang Diệc Hàm quay đầu.
Kỉ Nhạc Huyên có chút xấu hổ chỉ chỉ quần áo ngủ và nội y trong cái rổ nhỏ.
“Này……”
Giang Diệc Hàm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng không nhẫn tâm cười.
“Yên tâm, đây là đồ mới, ta còn chưa mặc qua, mới vừa bóc nhãn ra.”
“Nga, còn cái kia……”
“Ân, mấy thứ này không cần ngươi đền, xem như ta cho ngươi.”
Giang Diệc Hàm nhẫn nhịn mím môi nín cười nói với Kỉ Nhạc Huyên. Kỉ Nhạc Huyên trong lòng đều nhanh chóng trăm hoa đua nở, nhưng trên mặt lại vẫn trưng ra bộ dạng ngạo kiều.
“Thật hào phóng a, cám ơn ngươi. Tặng người ta nội y!”
“Không cần khách khí.”
Giang Diệc Hàm cười cười, liền đem cửa toilet đóng cửa. Nhưng vẫn chưa đi xa, lường trước này tiểu hài tử này luôn xấu hổ, tắm rửa xong phỏng chừng sẽ còn giả bộ mạnh mẽ, không kêu nàng hỗ trợ. Nàng liền đi vào phòng ăn lấy ra một lọ hồng tửu, rót cho chính mình một ly, nắm lấy chiếc cốc chân dài rồi đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh phía xa.
Đêm đã khuya, bầu trời lấp lánh ánh sao, những ngôi sao xa xa khiến bầu trời đen tối vắng lặng trở nên ấm áp hơn một chút. Mà nàng Giang Diệc Hàm thì sao, có Kỉ Nhạc Huyên đi vào căn nhà này, có lẽ không khí sẽ càng thêm ấm cúng sao?
“Ngô!”
Ước chừng qua nửa giờ, Giang Diệc Hàm bỗng nhiên nghe được từ toilet truyền đến thanh âm ‘loảng xoảng’, ngay sau đó liền truyền đến tiếng rên của Kỉ Nhạc Huyên. Giang Diệc Hàm khẽ nhếch khóe miệng, nàng đem theo chén rượu liền đi về phía nhà tắm, nắm tay mở cửa, liền không khỏi bị một màn trước mắt làm cho kinh diễm.
Chỉ mặc một chiếc quần lót, Kỉ Nhạc Huyên đang chổng vó nằm trên mặt đất, cau mày gắt gao, sắc mặt dường như thập phần thống khổ.
Giang Diệc Hàm ở góc tường, giơ ly rượu có chân dài đưa tới bên miệng nhấp một ngụm.
“Không thấy ngươi đi ra, thì ra đang ở trong này đùa giỡn.”
“Ách.”
Kỉ Nhạc Huyên nhất thời có chút nghẹn lời, lại nghĩ đến trên người mình chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, hai má của nàng không khỏi đỏ lên. Hai tay vội vàng đưa ra phần trước ngực, muốn che khuất bộ vị mê người này, lại không dự đoán được Giang Diệc Hàm sẽ nói lời chế nhạo.
“Thẹn thùng cái gì? Cũng không phải chưa thấy quá.”
“Ách?”
Những lời này đến khiến Kỉ Nhạc Huyên kinh ngạc, nàng nhớ rõ lúc trước khi hai người còn yêu nhau, nàng vẫn rất giữ nguyên tắc, còn chưa cùng Giang Diệc Hàm làm chuyện kia. Vậy nàng ta như thế nào lại xem qua? Đùa với ta chắc.
Kỉ Nhạc Huyên khó hiểu hỏi lại: “Ngươi thấy hồi nào?”
“Mới vừa rồi a.”
Giang Diệc Hàm nói thật hợp tình hợp lý, nhưng lời này lại khiến Kỉ Nhạc Huyên nổi da gà. Kỉ Nhạc Huyên rất muốn nhảy dựng lên, đạp cho Giang Diệc Hàm một cái, nhưng vì mắt cá chân đang đau, lại phải che giấu vùng ngực, nhất thời có chút không tiện. Nghẹn ngào một lát, cuối cùng lại hộc ra một câu khiến Giang Diệc Hàm dở khóc dở cười.
“Giang Diệc Hàm, ngươi lưu manh, ngươi sắc lang!”
Kỉ Nhạc Huyên vốn tưởng rằng Giang Diệc Hàm sẽ thấy mình hiện tại hành động không tiện mà hành động bắt nạt mình, nhưng nàng không nghĩ tới Giang Diệc Hàm lại ra ngoài.
“Này!”
Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa nổi da gà, này rõ ràng chính là cười nhạo mình mà! Hừ, đi thì đi đi, cũng không biết đem cửa đóng vào. Người này tuyệt đối là cố ý! Nói không chừng chút nữa nàng ta sẽ rình coi mình, hừ, lưu manh, không có khí chất!
Cho dù nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên cũng không muốn mình cứ nằm sải lai dưới nền nhà tắm như vậy. Nàng cắn chặt răng, lấy tay chống đất đứng lên, vừa động đậy thân thể, mắt cá chân lại truyền đến cảm giác đau đớn. Kỉ Nhạc Huyên không khỏi tức giận, Giang Diệc Hàm ngươi giỏi lắm, chờ xem, có cơ hội ta sẽ như thế nào thu thập ngươi, hừ.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Kỉ Nhạc Huyên còn đang oán niệm, Giang Diệc Hàm lại bay tới trước cửa. Kỉ Nhạc Huyên cuống cuồng không ngừng đem váy ngủ che lên trước ngực, mặt đỏ bừng thầm oán.
“Họ Giang, ngươi đùa giỡn lưu manh, không thể để yên cho ta sao?”
PS: Chia tay rồi lại tặng nội y =)))) Chắc chỉ có 2 chế mới làm được:"> Còn vụ mua xe đền nữa mới mệt chứ, chưa gì đã thấy số phận bi đát ròi đó, chắc phải đóng phim quằn cả mạng nuôi chị vợ sang chảnh nữ vương:))) 1 chương mà biết bao sự cố bất ngờ, đặc biệt là màn té với tư thế kinh điển của chế Huyên, thực chất chế che giả lả vại thôi chứ cũng mong chế Hàm nhìn thấy mồ =)))))))))))))
Đầu tiên lúc Edit cứ nghĩ sẽ ế, ai ngờ cũng quá chừng bạn lọt hố chung =)) Đào nhìu hố vại chứ cũng chưa lấp được cái hố bự nào =))) Sắp sửa có cái đoản văn BH mà mình hứa nha, post tiếp phía sau bộ Cấp trên là tỷ tỷ, ai có hứng thú mai đọc =)))) Giờ đang quằn quại edit ;)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.