Chu Tĩnh Nhã đau đến hôn mê, Hứa Mạt lập tức lấy di động gọi cho Lục Tử Hành
"Mạt!! Em sao rồi, có bị thương không? Anh đang trên đường, lập tức sẽ đến nơi!!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng la đầy lo lắng của anh.
"Đừng lo lắng, em không sao, Chu Tĩnh Nhã gọi cho Tiếu Thiên Cần, cũng sắp đến..."
Hứa Mạt trao đổi một lát với Lục Tử Hành, Chu Tĩnh Nhã sau khi đau choáng váng thì dần dần khôi phục lại ý thức, cảm giác bụng đau đến như muốn xé rách, đau tới mức sống không bằng chết.
Chu Tĩnh Nhã bò tới chân Hứa Mạt, hai tay ôm cổ chân Hứa Mạt, khẩn cầu đứt quãng.
"Đưa tôi đi bệnh viện... Đau quá... Cầu xin cô... Đưa tôi đi bệnh viện... Con của tôi..."
Hứa Mạt từ trên cao nhìn xuống, nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt bụi bẩn vì dính cát của
Chu Tĩnh Nhã, vừa bẩn vừa chật vật.
"Cô đau? Cô sợ đứa bé không còn? Vậy lúc cô bắt cóc tôi, có bao giờ nghĩ đến tôi cũng đau?"
"Hứa Mạt? Nếu tôi chết... Cô cũng không sống được!"
Hứa Mạt quơ quơ bàn tay chảy máu: "Cô cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Trước cửa nhà tôi có rất nhiều nhân chứng, lại nói, Chu gia có chút thực lực, có thể đấu thắng tôi sao?"
"Cô... Sẽ không được chết tử tế!" Chu Tĩnh Nhã tức giận trợn trừng mắt.
Hứa Mạt cúi người, nắm cổ áo Chu Tĩnh Nhã: "Tôi chẳng qua là đem những chuyện cô làm với tôi, đem trả lại cho cô mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-va-trung-khuyen/2161278/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.