Bên trong khu phế liệu rất lớn, thùng cát tông và giấy báo bỏ đi xếp thành một tòa núi cao, xung quanh lộn xộn chất đống những thứ linh tinh, muốn tìm người căn bản không dễ dàng!
Lưu Lạc Bằng trốn trong góc xó âm u, cầm một cây bút chì bỏ đi viết cái gì đó lên một tờ giấy trắng coi như sạch sẽ. Viết vài ký tự lại gãi gãi mớ tóc rối bù, suy nghĩ khổ sở. Bên chân rải rác bảy, tám tờ giấy vo tròn.
"Aiz! Không viết nữa!" Lưu Lạc Băng phiền chán xoa xoa đầu tóc rối.
"Ái chà, mới vài ngày không thấy, anh đã biến thành bộ dáng của chó rồi ư--" Từ Thu Yến khoanh tay nhìn Lưu Lạc Bằng ngồi trong xó tường. Lưu Lạc Bằng sợ tới mức run lên, giấy bút trên tay rơi xuống đất.
"Là cô!" Lưu Lạc Bằng hận cắn răng. Đều do ả đàn bà này mà ra! Nếu không phải do ả ta như âm hồn không tan lấy nhược điểm của hắn ra uy hiếp, hắn nhất định còn ở Hứa gia ôm chăn ngủ ngon.
"Dù sao tôi cũng là tử tù! Tôi liều mạng với cô!" Lưu Lạc Bằng cá chết lưới rách xông lên, còn chưa động được vào cổ Từ Thu Yến liền bị một con dao sáng lóa đâm tới, hắn giật mình lùi lại nhưng vẫn bị chém sượt qua da tay, đau đớn và sợ hãi lui bước về phía sau.
Nhậm Kiến Xương cầm một con dao trong tay, Lưu Lạc Bằng không dám tiến lên. "Hứa đại tiểu thư quả là đáng thương khi không có một người cậu như anh, một con chuột cống trốn chui trốn nhũi....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-va-trung-khuyen/143027/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.