Hứa Mạt rón ra rón rén đi xuống tầng, đến ban công trong hoa viên. Cả người bỗng nhiên bị đôi tay mạnh mẽ ôm lấy: "Lục Tử Hoành?"
Hứa Mạt bị Lục Tử Hoành ở sau lưng ôm cô vào trong lồng ngực anh.
Lục Tử Hoành cất giọng ấm áp: "Bảo hôm nay sẽ tới tìm anh vì sao không thấy em đến?"
Anh ở bãi biển đợi đã lâu, gió thổi từng trận vào người lạnh thấu xương mà Hứa Mạt không thấy đâu, nghĩ cô có phải gặp người xấu rồi hay không, anh ảo não vừa hối hận vừa lo lắng, tìm cô khắp nơi.
"Em nhất thời có việc nên không tới được...... " Hứa Mạt nói dối.
"Nhưng mà anh, anh vào đây bằng cách nào?"
"Đương nhiên là trèo tường vào."
Hứa gia tường xây rất cao, nếu không dùng thang, người bình thường căn bản không có biện pháp trèo vào.
"Anh là khỉ à?"
Hứa Mạt đụng đến trên tay anh có mảng ươn ướt: "Anh bị thương!"
"Ai kêu nhà em xây tường cao như vậy, không chỉ cao, còn cắm rất nhiều thủy tinh, anh không để ý tới liền cứ thế trèo qua." Lục Tử Hoành cười, ánh trăng hắt lên nửa người phía bên phải của anh, phá lệ có chút sáng trắng lung linh.
Trong lòng Hứa Mạt như nai con va chạm đau đớn. Người đàn ông này như thế nào càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, trước kia nhìn mười mấy năm cũng không cảm thấy anh có chút mị lực nào. Chẳng lẽ sống lại làm cho ánh mắt cô cũng thay đổi theo.
Hứa Mạt trầm giọng mỉa mai nói: "Da mặt anh thế nhưng càng ngày càng dày, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-va-trung-khuyen/143005/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.