Editor: LạcLạc
Beta: Elena Mai
anh đã chết, chết thật rồi. Làm phiền anh nhiều năm như vậy, đột nhiên anh lại chết, không biết nên thấy may mắn hay khổ sở.
Hứa Mạt đặt một nhành hoa lài lên sườn mặt Lục Tử Hoành, đóa hoa trắng, một màu trắng tinh khôikhông nhiễm hạt bụi nào, cành lá xanh biếc, một màu xanh bừng bừng sức sống, lại không cân xứng với nét mặt mất đi sức sống của anh.
Bầu không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của hoa lài. anh từng nói, cô như đóa hoa lài, thuần khiết xinh đẹp, tỏa ra mùi hương thu hút lòng người, là đóa hoa đẹp nhất trên đời này. Khi ấy Hứa Mạt nghe được vừa xem thường vừa cảm thấy buồn cười. Trong mắt người khác, thậm chí trong mắt bản thân, cô chính là người phụ nữ xấu xa, là người phụ nữ độc ác, là kẻ thứ ba mất trí, dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt bạn trai người khác. Có lẽ chỉ có Lục Tử Hoành, người đàn ông ngốc nghếch này yêu cô đến mê muội, mới xem cô là đóa hoa lài không nhiễm hạt bụi nào.
Lục Tử Hoành đã chết, tay chân giúp cô làm việc ác - Lục Tử Hoành đã chết. Hứa Mạt nhếch môi thoáng qua tia cười lạnh.
Chết tốt lắm, chết tốt lắm, trên đời này ít đi một người giúp cô làm việc xấu, không biết có bao nhiêu người nhảy cẫng lên vì vui sướng đây.
Bên trong hội trường nhà tang lễ nhiều người mặc trang phục đen, hai người lớn tuổi đang đau lòng cực độ kia chính là ba mẹ Lục Tử Hoành, người phụ nữ béo phệ bên cạnh họ, là vợ anh. Đời này Lục Tử Hoành hận nhất, có lẽ là bị ép cưới người phụ nữ đó, vì anh nghĩ, cưới cô ấy, anh liền mất tư cách theo đuổi Hứa Mạt. Đúng, anh là người cố chấp như thế, không muốn buông tha đoạn tình cảm dành cho cô, hệt như người bị che mất lý trí, dùng mọi thủ đoạn giúp cô, chia rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-va-trung-khuyen/142997/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.