Sáng sớm
Từng tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng
Trên chiếc giường lớn, hai cơ thể hoàn mỹ đang ôm chặt lấy nhau chìm trong mộng đẹp.
Hạ Du Huyên từ từ mở to đôi mắt vẫn còn mông lung vì ngái ngủ, giật giật cơ thể.
Đau quá. Cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức. Có trời mới biết, tối hôm qua người đàn ông kia chiến đấu kịch liệt như thế nào.
Cảm thấy bụng dưới dần dần căng cứng, không chút do dự cúi đầu xuống. Trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên, trừng mắt chống lại đôi con ngươi màu lam chứa đầy sủng nịnh của người đàn ông nào đó.
Chiết tiệt, người đàn ông này thế nhưng vẫn để cái thứ đó ở trong người mình.
"Bảo bối, chào buổi sáng." Người đàn ông xoay người một cái, nhanh chóng áp sát cơ thể Hạ Du Huyên xuống phía dưới mình.
"Ưm. . .Hàn, ra ngoài đi." Hai tay Hạ Du Huyên chống trước ngực người đàn ông, nhưng thật bất đắc dĩ, toàn bộ cơ thể cô không còn chút khí lực nào.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, thỏa mãn hôn lê cái miệng nhỏ nhắn, không thèm để ý đến sự vùng vẫy vô ích của người nào đó.
Hạ thân tiếp tục vận động.
Hạ Du Huyên cảm thấy thân thể sắp hỏng rồi, chỉ có thể buông tha vùng vẫy, tùy ý cho người đàn ông này mãnh liệt đụng vào.
"Ưm. . ." Bất đắc dĩ phát ra những âm thanh yêu kiều.
"Ưm. . .Hàn, đủ rồi." Hạ Du Huyên bất đắc dĩ ôm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/3096698/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.