Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.
"Hàn, làm sao cau mày vậy?" Hạ Du Huyên phát hiện tuy rằng Lãnh Liệt Hàn vẫnluôn dịu dàng với mình, thế nhưng chân mày lại nhíu lại không ít.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên hiện lên dáng vẻ uỷ khuất. Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, cô nhóc này đang cho rằng mình chán ghét cô sao. Đem bátcháo đặt sang một bên, ôm lấy cô vào ngực "Bảo bối, anh không thích nhìn thấy em và người đàn ông khác ngoài anh thân mật như vậy."
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, cái này. . . trò chuyện vài câu cũng coi là thân mật? !
Lãnh Liệt Hàn thấy cô không trả lời, đôi môi mím chặt lại "Nhóc con."
Dường như cảm thấy người đàn ông khẽ run, bàn tay nhỏ bé khéo léo vòng qua hông người đàn ông "Hàn, anh tức giận rồi sao?"
Lãnh Liệt Hàn lắc đầu, đem cái đầu nho nhỏ của cô đè vào trước ngực, để cônghe thấy nhịp tim đập mạnh của anh "Bảo bối, anh không có tức giận. Cho dù tức giận cũng là tức giận với chính mình, vì sao không có bảo vệ tốt cho em. Em có biết không, khi anh nghe thấy tin em gặp tai nạn, trongnháy mắt toàn thân anh đều hoảng sợ, chưa bao giờ anh có cảm giác hoảngsợ như vậy, sợ mất đi một người so với tình mạng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều. Anh không thể biểu đạt tình cảm, vì vậy chỉ có thể khoáchặt em ở bên người."
Nghe thấy trống ngực dồn dập của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/3096514/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.