"Đúng vậy, Mẫn nhikhông thể nói như vậy nha." Ngả Lệ mang theo một chút trách cứ, đúng lúc Hạ Du Huyên dùng ánh mắt cảm kích nhìn bà, câu nói tiếp theo khiến HạDu Huyên thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Bọn chúng đêmnay sẽ cố gắng, để Hàn hành động nhanh hơn một chút là được rồi." Ngả Lệ hữu ý như vô tình liếc mắt mấy cái nhìn Lãnh Liệt Hàn, ý bảo con traimình gia tăng tốc độ.
Lãnh Liệt Hàn chỉ nhàn nhạt nâng lên khoé môi, tâm tình vô cùng tốt nhìn vào cô gái nhỏ đang xấu hổ ngồi trong lòng mình.
"Hừ, không nói chuyện với mọi người nữa." Nói xong liền nhảy ra khỏi cái ômcủa Lãnh Liệt Hàn, vội vội vàng vàng chạy trốn vào phòng.
Lãnh Liệt Hàn cũng không có ý định đuổi theo, anh biết, hai vị trưởng bối có chuyện muốn nói với anh.
Sự thật đúng là như vậy, hình ảnh hài hoà cười đùa mới vừa rồi trong nháymắt đã không còn nữa. Thay vào đó là vẻ nghiêm túc trên gương mặt mỗingười.
"Hàn, cháu đã biết thân phận của bác rồi phải không." Âm thanh lành lạnh của Tạ Mẫn vang lên.
"Dạ." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía Tạ Mẫn.
"Bác hi vọng cháu đừng nói với Huyên Huyên, dù sao, điều này cũng sẽ đem lại rất nhiều nguy hiểm cho con bé."
"Cháu hiểu."
"Bác cũng tin tưởng, cháu tuyệt đối có khả năng bảo vệ tốt cho Huyên Huyên."
"Đương nhiên."
"Với thực lực của cháu, hiện tại so với bác cùng cha của Huyên Huyên có thểnói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/3096481/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.