Hai người ở nhà nghỉ ngơi cũng đã hơn một tuần. Trong trường học không có ai biết về chuyện kia.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, trong khi mọi người xung quanh đang chứa đầynhững loại ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ cùng đố kị, Lãnh Liệt Hàn cưngchiều nhìn Hạ Du Huyên ở trong lòng, ôm cô cả đoạn đường đi đến phònghọc.
"Hàn, nếu như ánh mắt có thể giết người, em sớm đã bị nhìnthủng trăm nghìn vết thương rồi" Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, rúcvào trong lòng anh.
Lãnh Liệt Hàn dừng bước, đứng bên cạnh hồphun nước không người, cúi đầu nhìn cô nhóc ở trong lòng rồi thả côxuống đất, một tay ôm ngang eo cô, một tay còn lại cưng chiều sờ sờ lênchóp mũi của cô " Nhóc con mê người."
Hạ Du Huyên bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức tiến lên 'chụt' một cái.
Hạ Du Huyên ngây ra một lúc, đẩy Lãnh Liệt Hàn ra "Này, anh lại hôn em! ?"
"Ừ, vậy thì sao? nếu không cho em hôn lại?" nói xong, anh tiến lên ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn lần này rất sâu, sâu đến nỗi toàn thân Hạ Du Huyên đều mềm nhũnkhông đứng vững nổi, hai tay chỉ có thể ôm lấy cổ anh, toàn bộ cơ thểđều treo trên người anh, phải nhờ vào lực hai cánh tay của anh đang ômhông mình, cô mới có thể miễn cưỡng đứng ngay ngắn.
Hồi lâu sau,Lãnh Liệt Hàn tà mị nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trước ngực bởi vì hơithở hổn hển mà khẽ phập phồng lên xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/3096460/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.