Trong phòng y tế.
Được bác sĩ “Trị liệu”, Đồng Tuyết Lục chậm rãi tỉnh lại
Vừa mở mắt ra, cô đã trông thấy Ôn Như Quy đang kiên nhẫn cho Đồng Miên Miên uống nước, nhưng mà động tác lại cứng nhắc có vẻ như rất mới lạ.
Đồng Miên Miên hít mũi, giọng nói còn hơi sữa mang theo tiếng khóc nức nở: “Chú ơi, khi nào chị mới tỉnh lại?”
Chú?
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, mở miệng nói: “Miên Miên, em phải gọi anh ấy là anh mới đúng, không phải chú.”
Nếu như Đồng Miên Miên gọi anh là chú, vậy thì chẳng phải cô cũng phải gọi anh là chú sao?
Nghe thấy giọng chị gái mình, Đồng Miên Miên vui mừng nhảy xuống khỏi ghế, cất đôi chân nhỏ nhắn chạy đến mép giường bệnh: “Chị, chỉ tỉnh rồi.”
Nhìn thấy cô bé vẫn nước mắt lưng tròng, Đồng Tuyết Lục rất đau lòng, cô vươn tay xoa đầu cô bé nói: “Ừ, chị tỉnh rồi, tai em còn đau không?”
Trong líc cô “Hôn mê bất tỉnh”, ngoài việc bảo bác sĩ kiểm tra cho cô, Ôn Như Quy còn bảo bác sĩ bôi thuốc lên lỗ tai cho Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên nhón chân, sờ sờ lỗ tai đã không còn sưng đỏ nữa của mình, lác đầu nói: “Không đau nữa, chú... Anh ấy đã bảo bác sĩ bôi thuốc cho Miên Miên rồi.”
Đồng Tuyết Lục ngước mắt nhìn về phía Ôn Như Quy, chân thành nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn.”
Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Đồng Tuyết Lục với đôi mắt long lanh và làn da trắng như tuyết, càng thu hút ánh mắt người khác hơn.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-tra-xanh-o-thap-nien-70/1015357/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.