Edit: babynhox
Ông ta chạy thẳng tới phòng đào tạo tìm chủ nhiệm giáo dục, giáo viên Ngữ Văn thấy ông ta lướt qua, thiếu chút nữa bị ông ta đụng ngã, mắng một câu có bệnh.
Ngày hôm qua giáo viên Ngữ Văn suýt chút nữa bị siết chết, cũng trông ngóng buổi tối chủ nhiệm giáo dục sẽ về tới trừng trị những học sinh mới này.
Lúc rời khỏi tòa lầu dạy học, biết chủ nhiệm giáo dục đã sắp xếp xong xuôi, cho nên giáo viên Ngữ Văn cho rằng lúc này sẽ không gặp hai người trong phòng học.
Nhưng vừa tiến đến lại bị hai người nổi bật sáng rõ làm kinh hoảng, phản ứng không khác quá nhiều so với giáo viên tiếng anh vừa nảy.
Trong lòng giáo viên Ngữ Văn nghĩ chủ nhiệm giáo dục làm việc lề mề, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt lên lớp trước.
Có dạy dỗ ngày hôm qua, bà ta cũng không dám nổi giận kêu rống lớn hơn nửa.
Nhưng Chúc Ương có lòng bới móc, sao có thể quản bà ta có đang kẹp cái đuôi hay không?
Vừa rồi bới móc lỗi sai của giáo viên Tiếng anh cần có kiến thức nhất định, ở chỗ này ngoài Chúc Ương ra thì chỉ có Chúc Vị Tân có thể làm được.
Nhưng muốn tìm lỗi của giáo viên Ngữ Văn liền dễ dàng.
Tuy Hứa Vi là một cô bé mười mấy tuổi, nhưng lại cực kỳ hiểu được xem xét thời thế, cũng không biết ngoài thực tế giống như này hay do trò chơi giày vò rèn luyện ra.
Lần này căn bản cũng không cần hai chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-thet-choi-tai/2854850/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.