Không thể nhớ, nàng không thể nhớ bất cứ điều gì.
Ly Mị cả người huyết sắc nhịn không được lẳng lặng ngồi trên mặt đất, thần trí hoảng hốt, sau đó lại không chút cố kỵ cười rộ lên: "Ha ha ha, ha ha ha, ta đang hận cái gì, rốt cuộc đang hận cái gì. Nàng đều quên sạch sẽ, ta lại đang rối rắm trong chuyện cũ mấy ngàn năm trước tự tra tấn, rốt cuộc, vẫn là tiện nghi cho nàng.”
Bạch Tà đứng giữa không trung mây đen, từ đầu đến cuối đều chưa từng nói qua cái gì, tùy ý Ly Mị giống như phát cuồng cười to, tùy ý nàng rũ xuống con ngươi, trí nhớ không biết bay đến nơi nào.
Thật lâu sau, Bạch Tà hơi hơi giơ tay phải lên, ngọn lửa màu trắng trong tay đón gió phát triển điên cuồng, trong chốc lát hướng phía dưới đốt cháy mà đi.
Mà ngay trong chốc lát lửa kia sắp đem Ly Mị cắn nuốt, một đạo hắc ảnh chợt lóe qua, nhanh chóng ôm Ly Mị, lóe sang một bên.
Hắn làm sao nhanh bằng ngọn lửa đang kia thiêu kia, thân thể gần như hoàn mỹ kia, trong nháy mắt thiêu đốt hơn phân nửa, mơ hồ lộ ra máu đỏ sau khi thiêu.
Ly Mị ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm nàng rời đi, một đôi mị đồng đột nhiên mở to: "Lão Tam..."
Tam thiếu gia cố nén đau đớn, bộ dáng kia thật giống như là ngày đó bị Phượng Cửu Ca giẫm lên đuôi, khẩn trương kêu gào nói: "Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, mạng của ngươi là của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3262065/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.