Luôn luôn có một số kỷ niệm không quên, luôn luôn có một số chấp niệm sâu sắc.
Có lẽ đến cuối cùng đã quên bộ dáng ban đầu, nhưng vẫn cố chấp muốn truy đuổi kết quả kia.
Đế Tu hiện tại, đại khái là như thế.
Đoàn hắc vụ kia nhìn không rõ bộ dáng tựa hồ có chút phiêu diêu, giống như là người cười to nhịn không được chấn động thân thể, những hắc vụ tràn ngập kia, đã đem quyển ta cắn nuốt lột ra.
"Vân Ngạo Thiên, Tiểu Dã Thảo, các ngươi đều xuống bồi ta đi.”
Âm thanh cười quái dị, giống như là tiếng thét chói tai quái dị phát ra từ cổ họng bị bóp chặt, nghe hết sức chói tai.
Mà đồng bộ với âm thanh, là trong đao trận, đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Đao trận của Phượng Cửu Ca bị trùng kích chợt tràn ra bốn phía kia bị hủy đến thất thất bát bát, Truy Hồn ở giữa không trung xoay tròn một cái, một lần nữa trở lại trong tay nàng.
''Hắn đây là muốn làm gì!''
Con ngươi đột nhiên mở to, trên mặt xẹt qua một tia màu sắc không dám tin. Phượng Cửu Ca cảm giác bàn tay cầm đao của mình trong nháy mắt đều có chút mồ hôi chảy trầm lên.
Vân Ngạo Thiên vội vàng kéo Phượng Cửu Ca lui ra sau hai bước, hình lôi xích trong tay vung dài, nhất thời ngăn ngang ở phía trước.
Thần sắc ba động trong mắt, mang theo hơi lăng tiển cùng lạnh như băng. Đường môi mím chặt khẽ mở ra, phun ra mấy chữ thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3262022/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.