Ánh trăng trong veo chiếu xuống, rơi vào giữa hàng lông mày tuấn dật kia, dung nhan nhuộm trắng tuyệt trần kia, tóc bạc phiêu vũ trong đêm tối hết sức chói mắt.
Phượng Cửu Ca vươn ngón trỏ đè lại mi tâm Vân Ngạo Thiên, bên miệng gợi lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Phu quân, sao ngươi có thể lớn lên so với ta còn đẹp hơn.”
Trên nóc nhà thổi một chút gió mát mẻ, lá cây xung quanh vang lên.
Vân Ngạo Thiên không có trả lời, lại đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Phượng Cửu Ca bưng chén lên khẽ nhấp một ngụm rượu trái cây, thuận thế nghiêng đầu tựa vào vai Vân Ngạo Thiên.
Trong mắt, là một mảnh đèn đuốc vạn gia rực rỡ ở xa xa.
Một đêm bình thường, một trái tim không yên tĩnh.
''Phu quân, cho ta thêm nửa tháng được không?''
"Ừ?" Vân Ngạo Thiên hơi nhíu mày, bình tĩnh cúi đầu nhìn Phượng Cửu Ca.
"Ta muốn nhìn lão gia tử đăng cơ, muốn đoàn tụ với người nhà, muốn làm một ít chuyện trước kia muốn làm nhưng vẫn chưa từng làm. Nửa tháng sau, ta sẽ quay lại với chàng.”
Ánh mắt Vân Ngạo Thiên cũng nhàn nhạt nhìn về phía xa xa, tay ôm Phượng Cửu Ca muốn siết chặt một chút, lại sợ làm tổn thương nàng, chỉ có thể nắm chặt, khống chế tâm tình ba động của mình.
Trong mắt hắn bóng loáng thoáng vài phần, ngữ khí nhàn nhạt: "Chỉ cần nàng muốn, ta cùng nàng trở về là được.”
Khóe miệng nhếch lên, ngọt ngào cười, Phượng Cửu Ca gật gật đầu, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261956/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.