Phượng Cửu Ca sững sờ nhìn bóng đen tiêu tán trong không khí, cúi đầu nhìn hai tay mình.
Mình hình như không làm cái gì, oán niệm sâu sắc như hắc ảnh nhân kia, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?
Nghĩ đến mấy câu cuối cùng nó nói, Phượng Cửu Ca đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Vân Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh như cũ: "Phu quân ngươi vừa rồi làm cái gì? ”
Vân Ngạo Thiên vươn tay xoa xoa tóc Phượng Cửu Ca một chút, giống như là vì để cho nàng an tâm, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Ngốc, ta hiện tại chính là một phế nhân, có thể làm cái gì.”
Một phế nhân, có thể làm cái gì...
Những chuyện kinh thế hãi tục mà hắn làm dọc theo đường đi còn ít sao?
Phượng Cửu Ca tựa hồ lúc này mới có chút ý thức được, chính mình hình như luôn theo thói quen đánh giá thấp Vân Ngạo Thiên, trong khoảng thời gian hắn mất hết công lực, luôn nhắc nhở chính mình hắn không thể vận dụng pháp lực, lại quên mất hắn vốn là một nam nhân giống như thần.
Hắn như vậy, nàng chỉ có thể từ dưới thấp nhìn lên.
Phượng Cửu Ca lần đầu tiên lớn mật vươn tay nhéo nhéo hai má Vân Ngạo Thiên, thẳng đến khi cảm giác được tồn tại chân thật kia, lúc này mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Vân Ngạo Thiên nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Phượng Cửu Ca.
"Ta là muốn xem, chàng có phải là nhân vật ta nằm mơ hư cấu ra hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261933/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.