Gió thổi qua khe hở, những đám mây trắng.
Vừa mới trải qua một hồi sinh tử huyết liều, nhìn bên ngoài bầu trời màu xanh lam rất đẹp mắt.
Hách Liên Phong Việt nghĩ lời Phượng Cửu Ca nói, trên mặt hiện ra một tia ý cười. Chỉ là nụ cười kia chỉ ở bên ngoài con ngươi, không đạt tới đáy lòng.
Tại sao hắn ta đột nhiên cảm thấy ghen tị.
Như thế nào cũng không có một nữ nhân, vì hắn chắc chắn tự tin nói một lời như vậy?
"Cửu tiểu thư, phu quân ngươi hắn, hiện tại ở nơi nào?"
Phượng Cửu Ca cúi đầu, lắc đầu nói: "Ta không biết.”
Cũng chính là thời gian như vậy, lúc nàng chạy như điên trở về đã không tìm được bóng dáng của hắn. Nếu không phải trên đường gặp phải quỷ xui xẻo Hách Liên Phong Việt, nói không chừng nàng đã tìm được hắn.
Hách Liên Phong Việt vừa nghe lời này lại không kiềm chế được mừng rỡ, ý cười trên mặt trong nháy mắt chân thật một chút. Hắn mạnh mẽ đưa tay bắt lấy tay Phượng Cửu Ca, đột nhiên nói: "Ngươi theo ta trở về Thánh Dực đi.”
Phượng Cửu Ca thấy thứ mà Hách Liên Phong Việt nắm trong tay, trong lòng cả kinh, cũng không chú ý tới hắn nói cái gì, móc ra một quả cầu lửa hướng về phía vách núi ném một cái.
"Phanh——" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Phượng Cửu Ca nghiêng đầu nhìn về phía vách đá, rễ cây khổng lồ lại bắt đầu rục rịch chuẩn bị vươn lên. Nàng không nói hai lời, vươn chân về phía Hách Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261830/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.