Phượng Cửu Ca đi trở về vài bước, vẫn như cũ không phát hiện ra bóng dáng Hách Liên Phong Việt.
Cảnh tượng chung quanh đi tới đâu cũng là một mảnh sương trắng, chỉ cần không cẩn thận sẽ cùng cây cối hỗn loạn vô chương sinh trưởng đụng phải người.
Phượng Cửu Ca giờ phút này hoàn toàn là một người mù, chỉ có thể dựa vào hai tay một đường sờ soạng lung tung.
Bỗng dưng, bả vai nàng bị đè nặng, giống như bị áp bách gì đó vậy.
Nàng ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cần, trực tiếp trở tay, Truy Hồn xuất thủ, một đao bổ tới.
Trên vai buông lỏng, trước mặt nàng tiến lại gần là một khuôn mặt tươi cười bất cần đời: "Ta nói Cửu tiểu thư, ngươi thật tàn nhẫn a! ”
Một đao vừa nhanh vừa mãnh liệt, đổi lại là người khác, không chết cũng tàn.
Phượng Cửu Ca thu đao, đẩy Hách Liên Phong Việt cách mình xa một chút: "Nếu như ta không biết là ngươi, ra tay sẽ càng ác độc hơn.”
Giọng điệu nàng nói là không thể nghi ngờ.
Hách Liên Phong Việt càng cười càng vui vẻ: "Ha ha, Cửu tiểu thư thật thông minh. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi cũng đã sớm đoán được thân phận của ta rồi.”
Phượng Cửu Ca không phủ nhận: "Ngươi quá rêu rao, tư nhiên lộ ra.”
Hách Liên Phong Việt thuộc loại hoa hoè phô trương, còn Phượng Cửu Ca trực tiếp quy về ăn chơi trác tán.
Đương nhiên còn có một loại hổ mặt cười, ví dụ như nhân vật ngoan thoạt nhìn vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261824/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.