Mấy người bay vút, thân hình như quang ảnh chợt lóe, đã đến đầu núi.
Nhưng mà giơ mắt nhìn lại, gió thổi đến bóng cây nghiêng ngã, đầu núi trần trụi giống như là trải qua một trận hoá kiếp, làm sao có nửa phần bóng dáng Vân Ngạo Thiên?
Hắn tuyệt đối sẽ không tự mình chạy, hơn nữa lúc này cũng tuyệt đối không có năng lực tự mình chạy, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát, Vân Ngạo Thiên đã bị cừu gia của hắn mang đi?
Phượng Cửu Ca trong lòng trào ra một tia dự cảm không tốt, vội vội vàng vàng tùy tiện chọn một phương hướng tìm tới.
Trong lòng lo lắng, lại như ruồi không đầu, chạy tán loạn chung quanh.
Một thân khinh công sử dụng tới cực hạn, lại sợ nam viên bắc ích, càng đuổi theo Vân Ngạo Thiên càng xa.
Ngay lúc nàng vạn phần khó khăn tìm kiếm đột nhiên ở gần đó có vài tiếng gào thét khác thường, đem lực chú ý của nàng hấp dẫn qua.
Âm thanh này...
Nàng lướt qua đỉnh của một cái cây cao từ trên nhìn xuống.
Phía trước, thanh âm ầm ầm, giương lên một mảnh bụi đất mông lung, cây cối liên tiếp sụp đổ, nương theo ma thú khàn khàn gào thét, chấn động một mảnh đúng là.
Phượng Cửu Ca tập trung nhìn lại, không phải bầy Tê Giác cửu cấp vừa rồi bị xung loạn là cái gì?
Giờ phút này bọn họ một lần nữa đội ngũ rối loạn, giống như muốn quay trở lại.
"Cứu mạng. Cứu mạng..."
"Ôi mẹ ơi..."
Đội ngũ mênh mông kia, không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261819/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.