Vân Ngạo Thiên chậm rãi để ý đến y bào huyền sắc trên người, nhấc mí mắt liếc nhìn Phượng Cửu Ca một cái, ánh mắt thu liễm lại.
Hắn mở miệng, mặc dù là quan tâm, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như trước: "Vết thương của ngươi rất nhanh khỏi, trong chốc lát đã không sao? ”
Phượng Cửu Ca tùy tiện ngồi đối diện Vân Ngạo Thiên, bưng trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm: "Thân thể ta rất tốt. Tam ca lại tinh thông y thuật, giỏi luyện đan, có hắn ở đây, ta còn có thể có chuyện gì.”
Mỗi lần hắn kê cho nàng một đống thuốc uống, nhìn liền đau đầu, dứt khoát thừa dịp người không chú ý, toàn bộ đều ném xuống vách núi.
Nếu bàn về thánh phẩm chữa thương, nàng cất giữ những bảo bối kia, so với tam ca có tác dụng nhiều hơn.
Vân Ngạo Thiên giương mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt thật sâu: "Tam ca ngươi ngược lại y thuật rất cao thâm.”
''Đúng...đúng vậy..." Phượng Cửu Ca không hiểu sao bị ánh mắt Vân Ngạo Thiên nhìn có chút sợ hãi, nhanh chóng đem lực chú ý chuyển đến mục đích của nàng, "Hồi Nguyên Thuật của ngươi lợi hại như vậy, thân thể hẳn là tốt hơn không sai biệt lắm đi, ta đang muốn mang theo ngươi đi gặp một người.”
Ánh mắt trong vắt của Vân Ngạo Thiên bắn về phía nàng, biểu tình nhàn nhạt không có một chút phập phồng.
"Cởi y phục ra."
"Cái gì?"
Phượng Cửu Ca bị kinh hãi nhảy ra một bước, trong tay Truy Hồn ngang ngực, làm bộ hộ vệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261762/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.