''Anh nghĩ tôi sẽ cứu anh, hay không? ”
Phượng Cửu Ca cười khẽ một tiếng, không lập tức cứu Vân Ngạo Thiên, ngược lại không chút hoang mang ngồi xếp bằng tại chỗ, vận khí sửa sang lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể mình một chút.
Những vết thương sau lưng vừa rồi không cảm thấy, giờ phút này gọi là tê tâm liệt phế đau a.
Nàng bây giờ chính là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, tới gần hàn băng vạn năm cũng cảm thấy sẽ bị hàn khí kia xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chuyện cứu người cao thượng như vậy, vẫn là chờ dị thế đại lục này cũng xuất hiện một lôi phong rồi nói sau.
Nửa canh giờ sau, những vết thương rậm rạp chằng chịt đan xen trên người nàng đều ngừng chảy máu kết vảy, lại hảo hảo nghỉ ngơi chỉnh trị điều dưỡng nửa tháng, đoán chừng cũng có thể khỏe mạnh như trước.
Điều kiện tiên quyết là - nàng không thể mạnh mẽ vận động.
"Bây giờ ta thực sự ghét tính cách của mình. Không muốn người khác nợ ta, ta cũng không muốn nợ người khác.”
Phượng Cửu Ca giương mắt xuyên thấu qua tầng băng thật dày đối đầu với ánh mắt Vân Ngạo Thiên, đôi mắt đen dưới ánh trăng rạng rỡ, chung quy vẫn là nàng ra tay cứu hắn.
Lần cuối cùng. Cứu hắn, ân oán của hai người, cứ như vậy không ai nợ ai.
Hai tay vừa nhấc lên, hai đoàn hỏa cầu ở trong lòng bàn tay chậm rãi bốc lên lay động. Ánh lửa rực rỡ rất đẹp, giống như ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-the-gioi-ngam-qua-kieu-ngao/3261736/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.