Vào lúc Thôn Thiên Ma đang đắc ý.
Tiếng hổ gào vang trời đột nhiên truyền tới.
Theo sau âm thanh đó, một con hổ khổng lồ uy mãnh thô bạo tha một con lợn rừng đen, chạy lao tới, đứng bên cạnh Lý Hiên.
Tiếp sau đó.
Hổ khổng lồ để con lợn rừng đen xuống đất, dùng móng vuốt chỉ vào con lợn rừng đen, rồi lại chỉ vào miệng của mình, bộ dạng như muốn nói gì đó.
Nhưng mà.
Thôn Thiên Ma vào lúc này lại lên tiếng, hét lên trong sự khó mà tin nổi.
“Sao có thể được chứ? Sao có thể được? Hổ khổng lồ vậy mà lại nói rằng bản thân có thể tự kiềm mồi được không cần Lý Hiên mất công nuôi nó, chỉ cần cho nó theo là được, ông trời ơi, con hổ này có bệnh hay sao chứ? Hổ khổng lồ là sinh vật dị chủng đó, là vương giả trời sinh đó, sao có thể khuất phục con người chứ? Hơn nữa lại con khuất phục một cách hèn mọn như vậy, hổ ah ngươi còn chút sĩ diện nào không vậy?”
Thôn Thiên Ma phát điên rồi, cảm thấy chuyện xảy ra hôm này quá kỳ quái rồi, nếu như loài hổ dị chủng ương bướng không chịu khuất phục, vậy mà lại mặt dày muốn đi theo Lý Hiên.
Để đề phòng Lý Hiên không cần nó mà tự mình tìm thức ăn, không cần Lý Hiên nhọc tâm nuôi nó.
Con hổ hẹn mọn như vyaaj, Thôn Thiên Ma lần đầu nhìn thấy, cảm thấy thế giới quan đã bị lật đổ rồi.
Thôn Thiên Ma bị sang chấn mất rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-phu-quan-an-than-muoi-nam-mot-kiem-giet-tien-de/2575701/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.