Chương trước
Chương sau
-Mình đã rất lo lắng. Nếu cậu bị đau ở chân thì mình lại đau ở tim.Câu nói của Khánh Dương vừa thốt ra như mật ngọt truyền thẳng vào tim của Vũ Đằng. Cô không biết phải nói gì để đáp trả chỉ biết lúng túng, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
-Cậu đã thích ai đó rồi, phải không?- Giọng nói của anh chợt buồn buồn.
-Ơ...mình...mình không có.- Cô lắp bắp.
-Vậy là mình còn cơ hội mà. Lo gì mất cậu.- Anh khẽ cười.
-Dương, xung quanh cậu vẫn còn nhiều người tốt hơn mình gấp bội mà.- Cô mím chặt môi, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Khánh Dương chợt nhói lên. Tim của anh thắt lại như vừa bị một ai đó đang cố bóp chặt lấy. Anh cúi đầu, đôi mắt ánh lên những tia phức tạp.
-Đừng bao giờ nói với mình câu đó. Bởi vì sau câu nói ấy chính là một sự từ chối có thể giết người.
-Khánh...Khánh Dương!- Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi tựa đầu lên vai anh.- Mình xin lỗi! Vì đã làm cậu mất hứng trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Anh bật cười thật tươi nhưng không một ai nhìn thấy những nỗi đau đớn đang ẩn mình sau nụ cười ấy.
-Có gì đâu, mình lại rất vui là đằng khác. Cậu hãy nhớ một điều, vì cậu mình có thể làm tất cả.
Vũ Đằng im bặt, tay cô nắm lấy cổ áo của anh và siết chặt. Những lời nói này đều được thốt ra từ Khánh Dương nhưng trong thâm tâm cô vẫn muốn một người nào đó mà cô đang nghĩ đến, nói với cô những lời ngọt ngào như thế này đây.
Đưa Vũ Đằng về nhà, sau khi băng bó cổ chân cho cô xong thì Khánh Dương mới tạm biệt cô và cả nhà rồi ra về.
Vũ Đằng ngồi trên giường, cô thở dài rồi nhìn ra cửa sổ. Cô không thể nào khẳng định được tình cảm của mình. Cô biết rất rõ, cả Khánh Dương và Đức Hoàng đều dành cho cô những sự quan tâm đặc biệt, trên cả mức bạn bè bình thường. Nhưng thực sự cô không thể nào đặt tình cảm của mình vào hai người họ được. Còn về Lan Phong và Hải Nam, cô cũng biết rằng họ không thích cô. Hải Nam thì tính khí nóng nảy, hay cau có và anh chỉ muốn so đo với cô thôi mà. Còn Lan Phong, anh luôn lạnh nhạt mỗi khi ở gần cô bởi thế anh sẽ không thể nào thích cô. Nhưng mà...cô cũng phải suy nghĩ thêm câu nói của anh lúc ở bể bơi.
Vũ Đằng ôm đầu. Bây giờ cô phải làm sao đây. Chắc cô chết mất thôi. Làm sao để nói rõ với họ đây.
-Em đang suy nghĩ gì mà chăm chú dữ vậy? Chị gọi từ nãy đến bây giờ luôn à.- Vũ Đồng đặt cốc sữa xuống bàn rồi ngồi xuống kế cô.
-A, em chỉ suy nghĩ vài chuyện linh tinh thôi mà.- Vũ Đằng mỉm cười.
-Nhìn em là chị biết liền, có chuyện rồi đúng không?- Vũ nhíu mày nhìn cô.
-Chị ơi, em phải làm sao bây giờ? Em không muốn làm họ đau đâu. Nhưng thật tình, em không hề thích họ.- Cô nắm lấy tay của Vũ Đồng và cắn chặt môi.
-Mới thời gian đầu thôi mà, em chưa định hướng được tình cảm của mình là đúng rồi. Một thời gian nữa thì em sẽ nhìn nhận cảm xúc của mình khách quan hơn, biết đâu được em sẽ thành đôi với một trong bốn người đó thì sao.- Vũ Đồng ân cần vuốt tóc cô.
-Nhưng em không thể nhận những sự quan tâm ấy. Còn rất nhiều người xứng đáng hơn em mà chị. Em không muốn chỉ vì em mà họ lại trở thành kẻ thù của nhau.
Vũ Đồng kéo đầu cô tựa vào vai của mình và vuốt nhẹ mái tóc Vũ Đằng.
-Tin chị đi, họ sẽ không đấu đá lẫn nhau đâu. Chuyện này sẽ được giải quyết trong yên bình. Bây giờ em thấy nặng lòng lắm đúng không?
Vũ Đằng không trả lời, cô chỉ gật nhẹ đầu.
-Vậy thì nằm xuống và ngủ một giấc đi, xong rồi sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ êm đềm thôi.
Vũ Đằng ngoan ngoãn nằm xuống, cô ôm lấy con gấu bông vào lòng và nhắm mắt lại. Vũ Đồng mỉm cười rồi đứng dậy ra ngoài.
Trở về phòng, Vũ Đồng đến bên cửa sổ và tựa người vào đấy. Bất cứ giá nào thì cô vẫn sẽ giúp Vũ Đằng có được hạnh phúc cho riêng mình. Đã đến lúc cô phải trả ơn cho Vũ Đằng rồi.
Khi cả hai còn bé xíu, thời ấy họ cùng gặp Trọng Phi, anh lúc đó cũng chỉ là một cậu nhóc vừa lên mười. Biết cô thích Trọng Phi và tránh để anh thích mình, Vũ Đằng đã thay đổi tính cách lẫn cả ngoại hình và tránh gặp mặt anh. Nếu lúc đó, Vũ Đằng vẫn ngây thơ hồn nhiên như bây giờ thì có lẽ hạnh phúc mà cô đang có chính là hạnh phúc của Vũ Đằng mới đúng.
Nhất định cô sẽ bù đắp cho Vũ Đằng, bù đắp lại những năm tháng mà cô ấy đã phải mang một chiếc mặt nạ để che giấu bản thân của mình. Chỉ có điều ngay lúc này cô không biết trong bốn người kia, ai mới là người đem đến cho Vũ Đằng hạnh phúc thực sự.
...
Vũ Đồng dìu Vũ Đằng ra ngoài, vừa đến cổng thì cả hai đã thấy Đức Hoàng đứng cách đó không xa và chờ đợi.
Đức Hoàng nhìn thấy cô ra thì liền chạy đến. Vừa nhìn xuống chân của cô thì anh liền trừng mắt và không khỏi lo lắng. Anh nhíu mày, gấp rút hỏi.
-Vũ Đằng, cậu sao thế? Cậu bị sao vậy?
-Hôm qua đi chơi mình va vào người nào đó rồi bị trật chân.- Cô mím môi.
-Rồi Vũ Đằng có sao không? Chân của cậu chắc đau lắm hả?
-Vũ Đằng còn đau chân lắm, không thể đi được. Chị có bảo ở nhà nhưng em ấy không chịu.- Vũ Đồng khẽ cười.
-Vậy để em đưa Vũ Đằng đi học cho.
-Ơ...thôi, mình tự đi được mà.- Cô lắc đầu từ chối.
-Uhm, phiền Đức Hoàng rồi. Em đưa Vũ Đằng đến trường giúp chị nha.- Vũ Đồng nháy mắt.
-Chuyện nhỏ mà chị.
Anh nắm tay Vũ Đằng và dìu cô đến xe. Vũ Đằng ngồi xuống và mỉm cười với anh.
-Cảm ơn Hoàng nha!
-Có gì đâu mà.- Anh bật cười rồi quay lại vị này của mình.
Chiếc xe của Đức Hoàng dần lăn bánh và chạy đi. Anh quay sang nhìn Vũ Đằng, bất chợt anh mỉm cười vươn tay nắm tay cô.
Vũ Đằng giật mình, cô quay mặt nhìn anh. Vẫn là nụ cười ấy, thứ làm cho cô có cảm giác như suýt nữa là say nắng. Mặt của cô không khỏi đỏ ửng lên.
-Vũ Đằng đi đứng như thế à? Làm Hoàng lo chết đi được.
-Mình không sao đâu mà.- Cô mỉm cười.
-Nếu như bây giờ Vũ Đằng không đi được thì mình sẽ nguyện làm đôi chân của Vũ Đằng.- Anh hôn nhẹ lên tay cô.
Vũ Đằng rút tay ra, cô ngại ngùng cúi mặt xuống.
-Cảm...cảm ơn Hoàng!
Anh bật cười rồi im lặng, tập trung vào lái xe.
Chiếc xe của Đức Hoàng vào trường, anh bước xuống và mở cửa cho cô.
-Vũ Đằng lên đi! Hoàng cõng.
-Thôi, thế thì kì lắm! Mình tự vào được mà.- Cô vội lắc đầu rồi xua tay.
-Hoàng giận nhá, có nghe không thì bảo?- Anh nhíu mày, nhìn cô đầy tức giận.
Vũ Đằng khiếp sợ, cô liền ngoan ngoãn trèo lên lưng anh. Tất cả học sinh dưới sân trường đều trầm trồ nhìn hai người, ai cũng như là muốn phát tiết lên.
Đức Hoàng bật cười, anh nheo mắt và nói.
-Hình như phải giận dữ với cậu thì cậu mới nghe lời.
-Hoàng, ý cậu là gì hả?- Cô chu môi véo tai cậu.
-A, mình nói đúng thôi mà.- Anh quay đầu nhìn cô.
Đức Hoàng vừa đưa mặt gần lại thì Vũ Đằng đã nhanh chóng đưa tay lên che má. Cô đã biết ý đồ của anh rồi. Chợt anh bật cười khi thấy hành động mà anh cho là đáng yêu nhất của cô. Không đùa giỡn nữa, anh vội đưa cô về lớp.
Cả hai vừa vào đến cửa thì nhận được ngay ba ánh mắt sát khí đang dõi theo.
Ánh mắt của Khánh Dương khi thấy chân của cô đang băng bó thì dịu đi vài phần. Vì chỉ anh mới thấy được hôm qua cô phải chịu đau như thế nào. Lan Phong nghiến răng, tay anh siết chặt thành nắm đấm. Quay mặt sang hướng khác, anh không muốn nhìn thấy những cử chỉ thân mật của hai người. Còn Hải Nam, cây bút trên tay anh đã ngừng hoạt động. Khẽ liếc mắt nhìn qua, anh cắn chặt môi. Những sự bực bội, bức xúc của mình anh đều dồn hết vào cây bút bi làm có gãy đôi ra.
Đức Hoàng đặt Vũ Đằng xuống, anh mỉm cười bẹo má cô.
-Cậu cần gì thì hãy nói với mình.
Vũ Đằng đỏ mặt, cô gật đầu rồi cúi gằm xuống.
Nếu có thể đi đứng như bình thường là cô đã trốn khỏi đây lâu rồi. Thật khó xử mà! Bây giờ cô phải chịu những ánh mắt như sắp giết người của một số ai đó. Cứ đà này là cô sống cũng dở mà chết cũng dở cho xem...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.