Chương trước
Chương sau
-Cô là Vũ Đằng?- Tôn Đức Hoàng nhíu mày hỏi.Vũ Đằng đưa mắt nhìn, đứng ngay cửa lớp là ba người con trai có dáng vóc và gương mặt lần lượt giống hệt Ngạo Huấn, Lạc Trắc và Tôn Trì. Người vừa hỏi cô là người giống Tôn Trì như hai giọt nước.
-Ơ...đúng vậy...tôi là Vũ Đằng!- Cô ấp úng.
Người con trai giống Ngạo Huấn bước đến trước cô. Đẩy gọng kính cận lên rồi cho hai tay vào túi.
-Này cô em! Đây là chỗ của Vũ Đằng. Đừng đùa như thế nữa, để cậu ấy vào và thấy như vậy là không yên thân đâu đấy.- Ngạo Hải Nam cảnh báo.
-Phải rồi, đừng mang tên của cậu ấy ra đùa.- Lạc Khánh Dương_chàng trai cuối cùng, vẻ ngoài như Lạc Trắc nhếch môi.
-Tin hay không là quyền của mấy người. Tôi là ai thì tự tôi biết. Không cần các người bận tâm.- Vũ Đằng cong môi cười khẽ một cái rồi ngồi xuống. Phiền phức chết được!
-Vũ Đằng!
Bỗng có một tiếng gọi ngoài cửa. Vũ Đằng cùng bốn người kia nhìn ra thì thấy Vũ Đồng đang chạy vào. Vũ Đồng đến bàn và đưa cho Vũ Đằng một đôi khuyên tai, không quên chào bốn người kia một tiếng.
-Chào nha!
-Vũ Đằng, em xem này. Chị đã chuẩn bị nó lâu rồi nhưng không thể đưa cho em, nay em trở lại như trước rồi nên chị tặng cho em nè.
-Cảm ơn chị, Vũ Đồng!- Cô mỉm cười.
-Vũ Đồng! Chị vừa bảo sao? Cô ta là Vũ Đằng à?- Đức Hoàng như muốn hoa cả mắt.
-Uhm, có lẽ mọi người chưa biết, Vũ Đằng là con gái.- Vũ Đồng cười hì.
-Có chuyện này sao? Hài thế!- Hải Nam ra vẻ khá hứng thú.
-Woa, Vũ Đằng khi thành con gái thì đẹp hẳn ra.- Khánh Dương xuýt xoa.
-Cảm ơn mọi người nha, em gái Vũ Đồng cơ mà.- Vũ Đồng cười híp mắt.
-Này, Lan Phong, cậu cũng nói gì đi chứ?- Đức Hoàng huýt tay Lan Phong.
Lan Phong chỉ liếc mắt nhìn qua cô. Thả người xuống ghế rồi lạnh nhạt thốt ra.
-Chẳng quan tâm.
*Kiing...Koong*
-À thôi, chị về lớp đây, mấy đứa học vui vẻ nhé.- Vũ Đồng nói với mọi người rồi quay sang Vũ Đằng.- Em gái của chị cũng cố gắng lên.
Vũ Đồng vẫy tay chào rồi ra ngoài. Tất cả đều giải tán, ai về chỗ nấy. Chẳng ai đối hoài đến ai.
Khánh Dương về chỗ, thích thú nhìn Vũ Đằng. Có lẽ anh đã có trò mới rồi đây. Đức Hoàng nhìn Khánh Dương, khẽ nhíu mày, vỗ vai anh.
-Này, làm gì nhìn đắm đuối thế?
-Có gì đâu.- Khánh Dương nhe răng cười rồi im lặng, chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Cô giáo vào lớp, mọi người đều đứng lên chào, chỉ là bốn người họ là xem cô giáo như là không khí. Vũ Đằng thấy mọi người đứng thì cũng đứng theo. Cô ngước mắt nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt.
-Cả lớp ngồi đi.- GVCN gật đầu rồi lên bàn giáo viên.
Lúc này, bà mới để ý có gì đó là lạ. Bà nhìn xuống cuối lớp, nheo mắt nhìn và hỏi.
-Em kia! Em là học sinh mới à?
Vũ Đằng giật mình, cô lắp bắp nói.
-A, dạ, em là Đông Vũ Đằng.
Cả lớp bây giờ bắt đầu xôn xao, bàn tán.
-Cái gì? Hoàng tử Vũ Đằng là con gái?
-Ôi, ôi, có nhầm không?
-Vũ Đằng của tôi là nữ à?
-...
-...
-...
-Vũ Đằng? Em đùa với tôi à? Vũ Đằng là con trai nhá.- Bà trừng mắt.
-Em là Vũ Đằng mà.- Cô mếu máo.
Giả trai thế nào mà giống đến thế chứ. Bây giờ khổ thân, chẳng ai nhận ra.
-Em có thể làm chứng, cô ấy là Vũ Đằng.- Khánh Dương đứng dậy và nói, môi khẽ cười.
-À, thôi được rồi. Hai em ngồi xuống đi.
Vũ Đằng ngồi xuống, nhíu mày khó chịu. Thật là rắc rối mà, giả trai gì chứ? Rõ ràng cô là nữ nhi mà.
Vũ Đằng nhìn xung quanh, không những các học sinh khác mà còn có Khánh Dương, Hải Nam và Đức Hoàng nhìn cô chằm chằm. Chỉ riêng một mình Lan Phong là nghe nhạc, gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành.
Vũ Đằng cười trừ rồi úp mặt xuống bàn.
*Kiing...Koong*
-Hết giờ học rồi, các em nghỉ.
GVCN nói rồi ra ngoài.
Cả lớp đều đứng dậy, tập trung lại bàn học của Vũ Đằng. Tất cả săm soi cô từng li từng tí.
-Này, làm gì mà nhìn Vũ Đằng như thế hả?- Khánh Dương cho hai tay vào túi, bước đến bên Vũ Đằng.
-Ha, Đông Vũ Đằng_một chàng trai phong lưu, nổi tiếng của ngôi trường Sora này lại là một đứa con gái. Vui thật!- Tô Thảo cười như khinh bỉ.
-Thì đã sao? Cô chưa từng thấy à?- Đức Hoàng cũng lên tiếng, bênh vực cô.
-Mấy anh không chừng bị cô ta dụ dỗ đấy, đồ sặc bi mềm.
-Im đi, cô chẳng biết gì cũng nói nữa. Nếu tôi còn nghe những lời nói ấy dành cho Vũ Đằng thì đừng trách.- Khánh Dương gắt lên.
-Vũ Đằng là con gái cũng dễ thương mà, mình vẫn luôn yêu quý cậu như ngày đầu.- Một bạn nữ trong lớp đỏ mặt, nhớ đến lúc Vũ Đằng là con trai.
-Phải đó, Vũ Đằng vẫn là người mà tụi mình ngưỡng mộ.- Bạn nữ thứ hai.
-...
-...
Lan Phong mở mắt, anh bật người dậy. Một bầu không khí u ám bao trùm cả một phòng học. Lan Phong liếc nhìn từng người rồi thốt ra, chất giọng lạnh đến thấu xương.
-Giải tán!
Mọi người chôn chân tại chỗ, không ai nhấc chân lên nổi.
-Mau!- Anh nghiến răng.
Tất cả giật mình, giải tán cả, không ai dám đứng lại đó.
-Cô!- Anh chỉ tay vào Vũ Đằng.- Đừng làm phiền tôi!
-Ơ, tôi...tôi xin lỗi.- Cô cúi đầu.
-A, Vũ Đằng! Đi canteen với chị nha.- Vũ Đồng đi đến nắm tay cô kéo đi sòng sọc.
-Được, nhưng canteen là gì thế?- Vũ Đằng nhíu mày.
Vũ Đồng sững người, gương mặt nhăn nhó, khó coi. Quay lại nhìn Vũ Đằng, cô nói như hét lên.
-Em ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy hả? Đến cả canteen là gì cũng hỏi chị.
-A, em...em xin lỗi!- Vũ Đằng thoáng kinh hãi đến giật cả người.
-Có chuyện gì thế?- Khánh Dương nheo mắt hỏi.
Theo sau còn có Hải Nam, Đức Hoàng và Lan Phong.
Vũ Đồng không trả lời, lại kéo tay Vũ Đằng đi tiếp.
-Ơ, bơ nhau thế!- Đức Hoàng nghệt mặt ra.
-Đi thôi, chẳng liên quan đến chúng ta.- Hải Nam lắc đầu rồi bước đi trước.
...
Vũ Đồng kéo Vũ Đằng đến trước canteen, cô vỗ vai và nhướng mày.
-Canteen đấy.
-À...à...ừ...- Vũ Đằng ậm ừ vài tiếng.
-Em đó nha, nay sao thế? Ngay cả canteen cũng không biết là sao?- Vũ Đồng nhíu mày.
-À, không có gì! Chỉ đùa với chị xíu thôi mà.- Cô cười trừ.
-Hừ, giỡn mặt à?- Vũ Đồng trợn tròn mắt.
-Haha, vào thôi. Em đói rồi!- Cô chu môi, nũng nịu.
-Vào thôi cô nương.
Vũ Đồng véo mũi cô rồi cả hai cùng đi vào. Vũ Đằng nhìn xung quanh. Mọi người ở thế giới này ăn uống như thế sao? Cô chẳng vừa mắt một tí nào.
-Vũ Đằng, Vũ Đồng!
Cả hai quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi thì thấy Đức Hoàng và Khánh Dương đang vẫy tay. Vũ Đồng chu môi, lôi cô đi một mạch đến bàn cuối cùng và to nhất ở đây.
-Chào!
-Ơ, chào mọi người.- Vũ Đằng cười cười.
-Vũ Đằng ngồi ở đây nè.- Khánh Dương chỉ tay vào ghế bên cạnh mình.
-Vũ Đằng ngồi đây mới phải chứ!- Đức Hoàng nắm tay Vũ Đằng, kéo xuống ngồi ở kế bên.
Vũ Đồng lắc đầu và ngồi xuống, ngay bên cạnh Khánh Dương.
-Con nít vừa phải thôi! Hôm nay vinh hạnh thật, được ngồi cùng với các nam thần của ngôi trường Sora này.
-Chị cũng có kém cạnh gì đâu. Vẫn là nữ vương số 1 của trường vậy.- Khánh Dương bĩu môi.
-A, Vũ Đằng, cậu là con gái trông đáng yêu thế! Vậy mà lúc trước cứ lảng tránh mình.- Đức Hoàng làm mặt như mếu.
Vũ Đằng giật giật khóe môi. Cô cười khổ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
-Này, có dùng bữa không hả?- Hải Nam nhíu mày.
-Có!- Đức Hoàng chớp chớp mắt.
-Vậy thì hãy giữ im lặng đi!- Lan Phong lườm anh.
-À...ừa...
Lan Phong đứng dậy, đeo headphone vào tai. Không nói với ai một tiếng nào, anh lẳng lặng bước ra khỏi canteen. Tất cả nhìn theo nhưng rồi vẫn quay lại với phần ăn của mình, họ đã quá quen rồi. Vũ Đằng nhíu mày, cô mãi thắc mắc. Tại sao họ lại không đi theo anh ta chứ?
_¶¶¶_
...Giới Thiệu Nhân Vật...
1. Đông Vũ Đằng: (kiếp sau của Vỹ Ái) 18 tuổi một cô nàng Tomboy đẹp trai và cá tính. Trong suốt 11 năm đi học chẳng một ai biết cô là con gái.
Vũ Đằng thích nhất là đua xe và đi chơi suốt đêm. Nhưng vẫn đến lớp đều đặn mỗi ngày nhé.
2. Đông Vũ Đồng: (kiếp sau của Lệ Vân) 19 tuổi là một cô gái nhẹ nhàng, đáng yêu. Chị gái của Vũ Đằng, rất yêu em gái của mình.
Vũ Đồng thích nhất là đọc sách và biến em gái thành manơcanh để trổ tài stylist.
3. Tiết Lan Phong: (kiếp sau của Khoa Huyễn) đại thiếu gia Tiết thị. Lạnh lùng, bạc bẽo với mọi thứ, đặc biệt là con gái. Sự khinh bỉ của anh là dành cho những cô gái đua đòi, đanh đá và yêu vật chất.
Lan Phong chỉ thích bơi lội và bơi lội.
4. Ngạo Hải Nam: (kiếp sau của Ngạo Huấn) 18 tuổi khá nghiêm khắc và trầm tính, quan trọng nhất đối với anh là mắt kính cận. Nếu không có nó thì anh chẳng nhìn rõ được gì.
Hải Nam là người đam mê tốc độ đến cực điểm, những lúc nhàn rỗi, anh thường điều khiển xe vào ban đêm.
5. Lạc Khánh Dương: (kiếp sau của Lạc Trắc) đẹp trai, phong lưu, đa tình nhưng lại chôn giấu trong lòng một nỗi buồn khá lớn. Tuy nhiên, đôi khi anh lại như một đứa con nít, nhảy nhót, quậy phá tứ tung.
Khánh Dương thích nhất là được mẹ ôm vào lòng, cảm giác đó...rất ấm áp.
6. Tôn Đức Hoàng: (kiếp sau của Tôn Trì) 18 tuổi, là chàng trai có trái tim ấm áp. Nhưng lại giống Khánh Dương, rất đa tình. Từ lúc biết yêu đến hiện nay, không biết qua tay anh đã bao nhiêu cô nàng rồi ấy chứ.
Đức Hoàng chỉ thích một điều duy nhất, được người mà mình yêu sống ẩn ở nơi nào đó. Hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.