-Đa tạ Hoàng Thượng. Dạ bẩm, có thư từ Viên Thông Quốc gửi đến cho người.
-Mang lên đây cho Trẫm.
-Vâng!
Đông Duẩn mở thư ra xem. Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi lại thường. Lấy ra một mảnh giấy viết vài dòng lên đó rồi lại đưa cho Bách công công.
-Mau truyền thư đi đến Khoa Hoàng Thượng.
-Thần tuân chỉ.
Đông Duẩn trầm tư suy nghĩ một lúc. Chưa gì mà Khoa Huyễn đã muốn dừng việc tuyển Thái Tử Phi sao? Có lẽ Khoa Huyễn cần Vỹ Ái thực sự.
-Người đâu! Truyền Hoàng Hậu đến Hoa Tiêu Điện cho Trẫm.
-Tuân lệnh!
Đông Duẩn không suy nghĩ thêm gì nữa, lại lấy tấu sớ ra xem. Không bao lâu sau, Chiêu Trinh đã đến Hoa Tiêu Điện.
-Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng!
Đông Duẩn mỉm cười và đứng dậy, bước đến gần tự tay dìu Chiêu Trinh đứng dậy.
-Hậu mau đứng dậy đi!
-Đa tạ Hoàng Thượng!- Chiêu Trinh khẽ cười.- Không biết Hoàng Thượng triệu thiếp đến đây là có việc quan trọng à?
-À, Hậu lên đây, Trẫm cho Hậu xem.
Đông Duẩn nắm tay Chiêu Trinh kéo lên chiếc bàn dác vàng lớn. Lấy lá thư của Khoa Hoàng Thượng vừa gửi đưa cho Chiêu Trinh.
-Hậu xem đi, của Khoa Hoàng Thượng vừa chuyển đến.
Chiêu Trinh gật đầu rồi đọc từng chữ trong lá thư. Bỗng nhiên, Chiêu Trinh bật cười và lắc đầu.
-Không ngờ Khoa Huyễn lại quyết đoán như thế. Chưa gì đã ngừng việc tuyển Thái Tử Phi.
-Có vẻ, Vỹ Ái đã chọn đúng người rồi.- Đông Duẩn xoa cằm.
-Thần thiếp nhìn người cũng đâu có sai. Quả thật thiếp đã an tâm để Vỹ Ái gả cho Khoa Huyễn.
-Trẫm cũng mong là thế. Dù sao thì Vỹ Ái đã lớn khôn, có thể chọn người mình ưng ý nhất.
-Thần thiếp không làm phiền Hoàng Thượng nữa. Thiếp xin cáo lui.
-Hậu à, nàng ở đây đi. Không lâu đâu!
-Sao vậy? Người còn phải xem tấu sớ kia mà.- Chiêu Trinh nhíu mày.
-Trẫm muốn nàng ở đây xem tấu sớ cùng Trẫm. Về tẩm Cung nàng cũng chỉ thêu thùa chứ có làm gì.
-Thôi được, thiếp chỉ ở đây một chút thôi.
-Được!
...
Khoa Huyễn đọc lá thư rồi nhíu mày. Ngày hội tuyển Thái Tử Phi đã được Phụ Hoàng trì hoãn thật sao? Sao người lại nhanh chóng đồng ý một cách đơn giản như thế chứ? Trong thư lại triệu hồi chàng phải thu xếp thời gian để quay về. Cuối cùng thì chuyện gì sẽ đến đây?
Gấp lá thư lại, Khoa Huyễn đứng thẳng lưng nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng. Đối với Khoa Huyễn, chàng chưa thấy một ai phù hợp với chiếc ghế Thái Tử Phi như Vỹ Ái. Như chàng đã nói, dù ra sao thì Thái Tử Phi cũng chỉ có một người_Đông Vỹ Ái.
Vỹ Ái bỗng từ đâu bước đến sau lưng, dùng hai tay bịt mắt Khoa Huyễn lại. Do chàng cao quá khiến nàng phải cố rướng người, nhón gót lên. Khoa Huyễn bật cười, chàng đưa tay lên nắm tay Vỹ Ái.
-Muội nghịch quá đấy.
Quay đầu nhìn Vỹ Ái, chàng nheo nheo hai mắt.
-Huynh ý, cứ muội làm gì cũng đoán được.
-Huynh đâu ngốc như muội, đã vậy còn thấp bé.
-Ha, huynh giỏi lắm.- Nàng bĩu môi.
-Đông đến rồi, sao muội không mặc thêm áo ấm vào?
-Muội thấy như này là đủ rồi, không cần thêm đâu.- Vỹ Ái lắc đầu.
-Không được!- Khoa Huyễn đưa tay định cởi áo choàng thì Vỹ Ái ngăn lại.
-Huynh cũng biết lạnh mà.
Chợt nhìn ra hồ nước, những cây xanh xung quanh đều rụng hết lá. Màng sương mỏng manh cũng bao phủ khắp xung quanh. Vỹ Ái mỉm cười, đi đến gần thành hồ, nàng chạm tay vào nước. Vội vã rụt tay lên, nàng xoa hai tay vào nhau. Nước lúc này công nhận lạnh ghê a!!!
Khoa Huyễn áp hai tay to lớn vào tay của Vỹ Ái, chàng ôn tồn nói.
-Như thế này đã ấm hơn chưa?
Vỹ Ái gật đầu, nhìn lên cao, thấy tuyết bắt đầu rơi thì nàng không khỏi phần khởi.
-Tuyết rơi rồi!
Nàng đưa tay ra không trung để tuyết rơi lên tay mình. Khi tuyết vừa rơi xuống thì nàng nhanh chóng rụt tay lại.
-Woa, lạnh thật đấy.
Khoa Huyễn ngồi xuống bên Vỹ Ái, ôm lấy bả vai của nàng, chàng tựa cằm lên đấy. Chiếc áo choàng phủ lên người Vỹ Ái, mang lại sự ấm áp cho cả hai. Vỹ Ái tựa vào người của Khoa Huyễn, tay thì đặt lên tay của chàng, cùng nhau ngắm tuyết rơi.
...
Vỹ Ái về lại Xuân Xuân Dược, vừa vào khuê phòng nàng liền thấy ánh mắt như dao lam của Di Bối Bối. Hễ nàng đi đến đâu thì Di Bối Bối đều nhìn theo đến đấy.
-Này, ngươi cứ nhìn ta mãi thế?
-Tại ta thấy ai kia có tình yêu, mừng ra mặt luôn rồi kìa.- Di Bối Bối chán chường nói.
-Mặc ta, mà...ngươi ăn gì chưa?
-NGƯƠI GIỎI QUÁ!!! BỎ ĐI TỪ KHI TA CHƯA DẬY RỒI BÂY GIỜ TRỞ VỀ HỎI À?- Di Bối Bối sừng lông lên quát.
-Tóm gọn, ngươi ăn chưa?- Vỹ Ái nhẹ giọng.
-Chưa!- Di Bối Bối xịu mặt, nằm ường lên bàn.
-Thôi được rồi, ta gọi người mang thức ăn cho ngươi.
-Cho ta ăn gì đấy?- Di Bối Bối sáng mắt.
-Thịt thỏ!- Nói rồi Vỹ Ái bỏ ra ngoài.
-Ế ế, đồng loại của ta mà. Ta không ăn! Ta không ăn!
Lệ Vân vào khuê phòng tìm Vỹ Ái. Không thấy nàng đâu, Lệ Vân đành ngồi xuống ghế chờ đợi. Thấy Di Bối Bối nằm trên bàn, nàng mỉm cười vuốt lông nó.
-Hoặc Bối! Vỹ Ái đâu rồi?
Di Bối Bối biết mình không nên nói chuyện với một ai trừ Vỹ Ái nên nằm ngửa ra, lấy chi trước xoa xoa bụng.
-Vỹ Ái đói bụng à?
Di Bối Bối ngồi dậy rồi lắc đầu, dùng chi trước chỉ vào mình.
-À, ngươi đói bụng nên muội ấy đi lấy thức ăn rồi, đúng không?
Di Bối Bối gật đầu rồi lại nằm ường lên bàn.
-Ta thấy ngươi mập lắm rồi đấy, cứ ai rồi nằm mãi. Thỏ mà ú như lợn ý.
Di Bối Bối giật mình, lẽ vậy, bởi thấy đi đứng khó khăn hơn.
Không lâu sau Vỹ Ái quay lại, nàng thấy Lệ Vân thì mỉm cười.
-Tỷ đến lúc nào thế?
-Tỷ vừa đến.- Lệ Vân cười đáp lại.- À, Phụ Hoàng đã định ngày cử hành nghi lễ thành thân cho tỷ rồi đấy.
-Thật sao? Bao lâu nữa vậy?
-Vào cuối năm nay.
-Nhanh thế! Muội cứ nghĩ sẽ sang năm sau cơ.- Vỹ Ái chu môi.
-Uhm...Vỹ Ái! Muội...còn gì với...Tuệ Dân không?...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]