Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ Không khí vốn vô cùng khẩn trương, hoàn toàn bị tiếng hai người này cãi nhau đánh vỡ.

Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều đen xuống. Cô thật muốn hỏi một câu, hai người này là thiệt tình muốn tới cứu cô sao? Xác định, không phải lại đây chơi sao? Tại đây, làm sao còn có sức cãi nhau chứ? Đều tà môn.

Nhưng mà, Tuyết Vi cũng không biết chính là……

Trên đường hai người lại đây nghĩ cách cứu viện cô, đã cãi không biết bao nhiêu lần.

Một người đôi mắt nhìn không thấy, phụ trách lái xe; một người phụ trách chỉ huy.

Trời tối, đường hẹp. Khẳng định sẽ có lúc xuất hiện lý giải sai lầm.

Bao nhiêu lần, xe suýt nữa bị rơi xuống mương, hai người Dạ Phi Linh và Hoàng Phủ Minh một lời không hợp chuẩn sẽ đánh lên.

Kết quả, cứ như vậy một đường chạy, một đường đánh; một đường đánh, một đường chạy, mới miễn cưỡng chống đỡ đến nơi đây, nếu không đã sớm tới rồi……

“Nghe ý tứ này, hai người bọn họ một người tay phải bị thương; một người đôi mắt mù, chúng ta hợp tác đánh cuộc một phen!”

“ừ. Dù sao làm gì đều phải chết, liều mạng!” Thừa dịp hai người kia bận cãi nhau, nhóm dư đảng nhà họ Địch tính toán, sôi nổi vọt qua bọn họ ……

Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe ‘đoàng, đoàng, đoàng’ liền nổ vài phát thương (súng).

Đôi mắt Dạ Phi Linh nhìn không thấy, khi bước vào Quân Khu Bạch Hổ không có thương (súng),chỉ có thể dựa vào tiếng động miễn cưỡng cùng kẻ thù ‘ giao thủ’.

Mắt thấy Dạ Phi Linh bên kia đã cố hết sức, Hoàng Phủ Minh một bên cùng kẻ thù chém giết, một bên chỉ huy nói: “phía sau anh có ba người, bên phải anh có một người.”

“Bây giờ bên trái có một người, mặt sau có một người.”

“Mặt sau chạy đến vị trí 8 giờ của anh!!”

Nhưng thật ra đừng nói, hai người này trải qua mấy phen phối hợp ăn ý, sau một lúc lâu, liền tiêu diệt kẻ thù bốn phần còn ba.

Cũng khó trách lúc trước Hoàng Phủ Minh và Dạ Phi Linh khi ở Quân khu Huyền Vũ có thể ăn ý như vậy, quả thực có thể dùng thiên y vô phùng tới hình dung bọn họ phối hợp, chuyện này đủ để chứng minh giữa bọn họ có bao nhiêu…… Tâm linh tương thông.

Phốc.

Nhớ tới quan hệ hai người này ‘ dây dưa không rõ ’, Tuyết Vi lại không khỏi nhấp miệng cười trộm lên.

Đúng lúc này……

“Hoàng…… Hoàng Phủ Minh, buông…… Buông súng xuống!” Còn sót lại một dư đảng cầm chủy thủ trong tay, một phen kéo Tuyết Vi trên mặt đất, nhanh chóng đặt đao ở trên cổ cô.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú người nọ.

“Mau…… Mau bỏ súng xuống, nếu không, nếu không, tôi sẽ giết cô ta!!” Người đàn ông khẩn trương siết chặt cổ Tuyết Vi.

Mắt sâu không thấy đáy chợt lóe, anh nhìn mắt Tuyết Vi, lại nhìn nhìn người đàn ông kia, đợi lúc vừa muốn mượn cơ hội khấu động cò súng ……

“này, nhắc nhở anh một câu, bây giờ anh chính là dùng tay trái nổ súng, anh xác định có thể bách phát bách trúng bắn chết người kia, mà không phải bắn Tuyết Vi chết?” Dạ Phi Linh chậm rãi đi tới bên cạnh anh, miệng bất động, ‘ môi ’ hé mở thấp giọng nói.

Tuy nói, giữa Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi đã từng trải qua một màn này, hơn nữa, anh có thể khẳng định Tuyết Vi là người hiểu rõ dạ mình.

Nhưng……

Hoàng Phủ Minh đích xác không am hiểu dùng tay trái nổ súng, mới vừa tiến vào cũng bắn trật một thương (súng). Vạn nhất lúc này đây, anh bắn một thương (súng) nói……

“này, hai người các người…… Hai người các người đang nói thầm cái gì?” Người đàn ông bắt cóc Tuyết Vi khẩn trương chất vấn lên.

Hoàng Phủ Minh cười lạnh: “thả cô ta đi.” Tay nắm thương (súng) buông ra……

“Minh?!” Tuyết Vi không hiểu mở to hai mắt.

Mắt thấy khẩu súng kia sắp rơi xuống đất……

“12 giờ!!!” Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh tối sầm lại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai dùng mũi chân đá lên khẩu súng kia.

Giống như là có ma ‘ tính ’ liền bay tới tay Dạ Phi Linh.

Giây tiếp theo……

Chỉ nghe ‘ đoàng ’ một tiếng, đợi khi Dạ Phi Linh cầm khẩu súng liền trực tiếp khấu động cò súng.

Viên đạn theo hướng 12 giờ chuẩn xác ở giữa ấn đường người nọ không có lầm ……

‘ bùm……’ người đàn ông mở to mắt, vẫn không nhúc nhích vĩnh viễn ngã trên mặt đất.

Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh bước nhanh vọt tới Trước mặt Tuyết Vi: “Không có sao chứ?” Nhanh nhẹn mở dây thừng cột ở trên người cô.

“Không có việc gì.” Tuyết Vi mỉm cười lắc đầu, trước mắt lại không ngừng hiện lên màn phối hợp của hai người này vừa mới ngắn ngủn trong vài giây.

Quá không thể tưởng tượng.

Thật sự quá không thể tưởng tượng.

Chỉ là thời gian ngắn như vậy Hoàng Phủ Minh có thể nhanh chóng thay đổi sách lược, hơn nữa chuẩn xác đá súng tới trong tay Dạ Phi Linh rồi.

Rõ ràng không có bất luận bố trí gì, Dạ Phi Linh có thể ngay lập tức hiểu ý của anh, cũng khấu động cò súng.

Tuyết Vi xem như thật chứng kiến, cũng hiểu, vì sao hai người này tuổi trẻ như vậy là có thể lên làm Quân Trường, hơn nữa có thể không gặp trở ngại.

Nếu có một ngày hai người này chính diện triển khai đối chọi, nhất định sẽ là một hồi ‘ tanh ’ máu, lại tranh đấu tàn khốc ……

“Hừ, thân là Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ, chuyện xảy ra đã lâu như vậy, mà không thấy có bóng người lại đây, anh cũng thật mất mặt.”

Nghe tiếng Dạ Phi Linh trào phúng, Hoàng Phủ Minh cười lạnh nói: “anh có mặt mũi sao? Nhưng tôi làm sao cũng không thấy được người của anh đâu?”

“người của tôi đều ở bên trong nhà khách, bọn họ sao có thể biết đại sứ quán đã xảy ra chuyện?!”

“Đúng vậy, vậy anh cho rằng, người của tôi sẽ biết đại sứ quán đã xảy ra chuyện sao?!!!”

Mắt thấy, hai người này lại muốn vung tay đánh nhau, còn Tuyết Vi sa vào nhiệt huyết mênh mông vừa mới rồi lập tức bị kéo về tới hiện thực rồi.

Nhìn hai người kia căng thẳng, bộ dáng đỏ mặt tía tai, bây giờ cô chỉ nghĩ đưa cho bọn họ hai chữ, đó chính là……

‘ ngốc ‘ bức ’’!!!

Tiếp theo khuôn mặt lạnh, Tuyết Vi lặng yên không một tiếng động liền đi ra ngoài kho hàng.

Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đuổi theo trước: “Vi, chờ anh.”

“này, tôi nhìn không thấy, hai người các người đi chậm một chút!!!” Đợi ba người kia trước sau rời đi kho hàng này trong nháy mắt……

Chỉ thấy, trong hành lang lầu hai kho hàng vứt đi một tấm thép, Tuyết Khả Duy chậm rãi từ bên trong đi ra.

‘ lộc cộc ’ giày cao gót tiếp xúc vách tường thiết phát ra tiếng liêu nhân mà quỷ dị. Nhìn thi thể đầy đất, cô mặt vô cảm cụp mi mắt, chậm rãi đi tới trước linh đường của mẹ: “Mẹ, lần này lại để Tuyết Vi thoát thân thành công.”

“Sợ là sau đó, cô ta liền phải trở về Quân khu Huyền Vũ, đối phó với cô ta khó càng thêm khó.”

“Bất quá, không quan hệ……”

“Cô ta có thể giấu tài ba năm mới báo thù cho Tôn Vân Vân, như vậy, con lại gấp cái gì? Dù sao, ngày tháng còn dài. Sớm muộn gì có một ngày……!!” Tay nhỏ, gắt gao nắm thành quyền, trong cặp mắt Tuyết Khả Duy tức khắc tràn đầy tơ máu: “Sẽ kêu cô ta chết không có chỗ chôn!!!”

Bậc lửa thắp ba nén hương, vẻ mặt Tuyết Khả Duy bi lạnh vái ba cái với di ảnh mẹ.

Theo đó, đem xăng chuẩn bị sẳn trước đó rải đầy toàn bộ kho hàng, một phen đốt hết thảy thành tro tàn……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.