Chỉ thấy, sắc mặt Dạ Phi Linh trắng bệch mở to hai mắt, nâng tay lên, mơn trớn mặt trái mình: “anh……!!! Anh dám!!! Anh dám đánh mặt tôi?!!!” Trong mắt lam hiện lên một tia ‘ âm ’ lạnh.
Hoàng Phủ Minh cũng không nói lời nào, liền lạnh lùng nhìn anh như vậy, nhưng trên vẻ mặt lại dường như tràn ngập ‘ đánh chính là mặt anh! ’
‘ tạch ’ lập tức, lửa giận nháy mắt bậc lửa trong ‘ ngực ’ Dạ Phi Linh: “Hoàng Phủ Minh!! Tôi giết anh!!” Cố đứng lên, một chân liền hung hăng đá ở trên bụng anh.
“ưm……” ngược lại Tuyết Vi hút một ngụm khí lạnh, vừa muốn tiến lên đi xem xét thương tình của Hoàng Phủ Minh.
Ai ngờ, anh chỉ là hơi làm giảm bớt một lát. “Mẹ nó!!!” Nắm đi cổ áo Dạ Phi Linh, lại là một quyền đánh vào trên mặt anh.
Lúc này, Dạ Phi Linh hoàn toàn nổi giận.
Mắt lam hơi dậy ‘ sóng ’ điểm xuyết phẫn nộ bỏng cháy, khuôn mặt yêu nghiệt cũng gần như dữ tợn: “Hoàng Phủ Minh, anh biết rõ tôi ghét nhất người khác chạm vào mặt tôi, anh còn dám cố ý đánh mặt tôi sao?!! Mẹ nó!! Hôm nay lão tử liều mạng với anh!!!”
Anh nghiến răng nghiến lợi vén tay áo lên, tiến lên liền cùng Hoàng Phủ Minh đánh nhau……
Nhìn ở trên hành lang hai người lăn thành một đoàn, Tuyết Vi trợn tròn mắt.
Cô phát hiện hai người này ……
Cũng thật mẹ nó ấu trĩ!
Một người biết rõ đối phương để ý mặt mình như vậy, lại cố tình trêu ghẹo chỗ nào cũng không đánh liền chuyên đánh mặt người;
Một người thân là thiết huyết hán tử lại cố tình để ý gương mặt mình như vậy, người ta chạm vào một chút liền phát hỏa, bây giờ càng muốn cùng người ta liều mạng.
Thật sự vô ngữ.
Tin tưởng mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng đây là đối thoại giữa hai thống lĩnh tối cao ** khu, càng thêm sẽ không tin tưởng, hai thống lĩnh này vậy mà hoàn toàn không màng hình tượng lăn trên mặt đất?!
Đương nhiên……
Hai người này sở dĩ có thể buông thả như thế; không màng hình tượng chửi rủa lẫn nhau, ẩu đả lẫn nhau như thế, chỉ vì, bọn họ đã từng là……
Cùng sống cùng chết, cùng mặc qua một cái ‘ quần ’ là anh em!!!
Ở Quân khu Huyền Vũ hơn ba năm, Tuyết Vi vô số lần nghe người ta nhắc tới chuyện cũ của Dạ Phi Linh.
Anh 21 tuổi lên làm Quân Trường, có thể nói là Quân Trường tuổi trẻ nhất, so với Hoàng Phủ Minh còn muốn sớm hai năm.
Trước đó, anh bất quá chính là con thứ không được sủng ái của Nhà họ Dạ Phi, chức vị cũng gần là một người binh đoàn thứ hai Quân khu Huyền Vũ.
Có lẽ, mỗi người đều sẽ soạn nhạc một đoạn tương đồng lịch sử.
Nhà họ Dạ Phi và Nhà họ Hoàng Phủ giống nhau cũng có một đám người mưu đồ gây rối, cũng có một đám anh em tranh đoạt địa vị Quân Trường.
Bọn họ không muốn kêu Dạ Phi Linh lên làm Quân Trường; bọn họ làm khó dễ Dạ Phi Linh mọi cách; bọn họ nhiều lần bức Dạ Phi Linh vào chỗ chết.
Khi anh khoảng 17 tuổi, lúc ấy tương ngộ Hoàng Phủ Minh mới vừa hết 16 tuổi lần đầu chấp hành nhiệm vụ ……
Một khắc bước ngoặt anh và vận mệnh anh cũng mở ra tại đây!!
Khi đó, anh cũng không biết anh là một người nằm vùng do Quân Khu Bạch Hổ phái tới; anh cũng không biết anh sẽ là Quân Trường đời kế tiếp!
Có lẽ là bởi vì tuổi bọn họ xấp xỉ; ‘ tính ’ cách hợp nhau, hơn nữa có năng lực tương đồng cùng với trả thù. Thực mau, bọn họ liền trở thành bạn.
Anh em hai người này đồng cam cộng khổ, một đường qua ải trảm tướng, gặp thần giết thần, gặp địch giết địch. Có thể nói, không người nào dám cản.
Dạ Phi Linh có kế hoạch lớn chí lớn cùng với dã tâm hùng vĩ, cũng bởi vậy mà hiện ra, cho đến bốn năm sau, anh thương lượng cùng Hoàng Phủ Minh nguyện ý trợ giúp anh đoạt quyền Quân Trường hay không?
Hoàng Phủ Minh cũng không có phản đối, cứ như vậy một đường giúp đỡ Dạ Phi Linh đoạt vị trí Quân Trường!
Nhưng mà……
Hoàng Phủ Minh lẻn vào Quân khu Huyền Vũ mục đích đúng là ngốc ở bên người Quân Trường tận khả năng thu hoạch càng nhiều tình báo!
Bây giờ Dạ Phi Linh lên làm Quân Trường, cũng liền ý nghĩa, Hoàng Phủ Minh muốn từ trên người anh thu hoạch tình báo.
Khoảng hai năm lại qua, thân phận Hoàng Phủ Minh nằm vùng rốt cuộc bạo ‘ lộ ’. suốt đêm anh lẩn trốn về nước, cũng bởi vậy thanh danh vang dội, cũng nương thời cơ này đoạt quyền của Hoàng Phủ Sâm.
Mà Dạ Phi Linh bên này hạ lệnh thiêu đốt tất cả đồ vật liên quan với Hoàng Phủ Minh, cũng không tín nhiệm bất luận kẻ nào nữa.
Có thể nói.
Nếu không có Hoàng Phủ Minh, Dạ Phi Linh không phải Dạ Phi Linh hiện giờ, anh khả năng như cũ chỉ là một người Thái Tử gia uổng phí mà thôi.
Cũng có thể nói.
Nếu không có Dạ Phi Linh, Hoàng Phủ Minh cũng không phải là Hoàng Phủ Minh, anh khả năng vẫn là nhị thiếu gia bị Hoàng Phủ Sâm một mặt chèn ép, không có tiếng tăm gì mà thôi.
Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau bước lên đỉnh cao đời người, lại cũng trở thành người hận nhất trong lòng người kia.
Đã từng, Tuyết Vi liền ảo tưởng qua.
Nếu lúc trước Dạ Phi Linh tìm Hoàng Phủ Minh đoạt quân quyền, Hoàng Phủ Minh nói cự tuyệt, có thể hay không Dạ Phi Linh sẽ không hận anh giống bây giờ như vậy?
Rốt cuộc, nhiệm vụ Hoàng Phủ Minh chỉ là phụ trách tiếp cận Quân Trường mà thôi, đến nỗi Quân Trường kia là ai căn bản không sao cả.
Nhưng, cũng vì vậy chứng minh Hoàng Phủ Minh đại nhân đại nghĩa.
Bởi vì anh không có quyền trở ngại tiền đồ của Dạ Phi Linh, càng thêm không có quyền bóp chết dã tâm của Dạ Phi Linh. Nhưng, anh lại tự tay bóp chết tín nhiệm của Dạ Phi Linh đối với anh, tình nghĩa của bọn họ!
Hoàng Phủ Minh sai rồi sao?
Không có.
Bởi vì đây là bất đắc dĩ giữa quốc gia và quốc gia. Bọn họ đứng ở lập trường bất đồng, căn bản phân không ra đúng và sai.
Như vậy Dạ Phi Linh sai rồi sao?
Lúc trước Hoàng Phủ Minh toàn tâm toàn ý giúp anh như vậy, trợ anh được quyền lực, anh hẳn là thoáng nhớ qua một chút, hết thảy xóa bỏ toàn bộ mới đúng.
Nhưng……
Đúng là bởi vì anh quá mức tín nhiệm Hoàng Phủ Minh, biết được bị phản bội mới có thể hận sâu như thế ……
Bọn họ ai đều không có sai, ai cũng không có thực xin lỗi ai. Hết thảy mọi người, lập trường bất đồng mà thôi!
Mỗi khi nghĩ quá khứ hai người, Tuyết Vi sẽ phát ra một tiếng ai thán tiếc hận.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, hai người này ở niên thiếu khinh cuồng, vậy mà soạn nhạc vui buồn lẫn lộn như thế, ‘ đãng ’ khí trở về lại ngược nhân tâm ……
‘’ chuyện xưa!
“Phốc……” Sợ hai người khí thế đánh hừng hực phát hiện cô đang cười, Tuyết Vi vội vàng xoay người, quai hàm phồng lên cuồng tiếu.
Biết rõ mình như vậy thực không đạo nghĩa, người ta đang đánh nhau, cô còn đang cười.
Nhưng vấn đề……
Cô cảm thấy hai người này trước kia hẳn là……‘ không đơn giản! ’
Thử nghĩ, hai người này cùng chung hoạn nạn ít nhất bốn năm, cơ hồ ăn uống tiêu tiểu ngủ đều ở bên nhau.
Lúc ấy, lại là ở bộ đội nơi người đàn ông nhiều, ‘ nữ ’ ít, Hoàng Phủ Minh còn có dị ‘ tính ’ thói ở sạch, Dạ Phi Linh lại lớn lên còn muốn đẹp hơn phụ nữ, nói hai người bọn họ tại hoàn cảnh này đối với nhau một chút cảm giác đều không có, có thể sao?!
Nhìn lại, mỗi lần khi Dạ Phi Linh nhìn đến Hoàng Phủ Minh đôi mắt nhỏ ‘ u oán ’; Hoàng Phủ Minh đối với Dạ phi Linh ‘ rối rắm ’ đôi mắt nhỏ. Quả thực chính là cơ tình ‘ bắn ’ bốn phía!
“Khanh khách……” Tuyết Vi đều sắp cười đến nghẹn ra nội thương, vội vàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, lúc này mới nhận thấy được…… “Ách……?”
Ngẩng đầu, nghi ‘ hoặc ’ nhìn khói lan tỏa ở trên hành lang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]