Thấy vẻ mặt Tiểu Cửu tràn đầy hồ nghi, một tay Tuyết Vi đoạt con trai từ trong lòng ngực anh lại đây: “anh đừng nói bừa cùng con trai tôi!! Tiểu Cửu, cùng chú La chạy nhanh về nhà làm bài tập đi, mommy có việc phải xử lý, mấy ngày nay không thể bồi con. ”
“vâng……” Tiểu Cửu nhanh chóng gật đầu: “ba Gặp lại, mommy Gặp lại.” Mỉm cười nói xong lời từ biệt liền đi theo chú La vẫn luôn trông giữ bé xuống xe.
Đóng cửa xe, xe tiếp tục đi tới, Tuyết Vi lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Tiểu Cửu ngoài cửa sổ, không khỏi có chút buồn bã thương tâm lên.
“cô sẽ không tính toán để lại con trai tôi ở bên người Hoàng Phủ Minh chứ?”
Đây cũng là chuyện Tuyết Vi đau đầu.
Miêu Miêu khẳng định là ở nơi Hoàng Phủ Minh nếu không trở lại, đến nỗi Tiểu Cửu…… Cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nói.
Hai vợ chồng bọn họ thật vất vả mới gặp lại, bây giờ lại gặp phải vĩnh viễn phân ly, khó chịu lại há ngăn giữa người lớn bọn họ, tương lai hai đứa trẻ này nên làm sao bây giờ??
“Có lẽ sẽ để lại ở bên người Minh đi.”
“Khó mà làm được!” Sắc mặt Dạ Phi Linh trầm xuống: “ nếu cô dám để Tiểu Cửu lại nơi này, tôi liền phái người cướp nó đi! Con gái đều đã cho anh ta, thế này đã xem như tiện nghi cho anh ta. Con trai, anh ta còn muốn đoạt với tôi hả?!”
Nhìn bộ dáng anh vẻ mặt u oán.
Tuyết Vi thật muốn nhắc nhở Dạ Phi Linh một câu, hai đứa trẻ này đều là do cô sinh có được không?
Cô cũng chưa nói cái gì đâu, nhưng thật ra Dạ Phi Linh đã sốt ruột hơn so với ai khác. Làm giống như là anh và Hoàng Phủ Minh mới là một đôi, sinh hạ hai đứa trẻ này, kết quả nháo đến kết cục muốn ly hôn, không thể không đi chia đứa trẻ thuộc quyền sở hữu. Quả thực vô ngữ, lười đến phản ứng với anh!!
*
Quân khu Huyền Vũ đóng quân ở đại sứ quán cách trung tâm thành phố hoàng thành không xa.
Tuyết Vi chậm rãi đi đến trước gương chuẩn bị trước……
Nhìn trong gương, mình mặc quân trang màu tối của Quân khu Huyền Vũ, ánh sáng đáy mắt cô dần dần trở nên ảm đạm xuống.
A.
Cho dù trên vai thêm ngôi sao lại có ích lợi gì?
Cho dù cấp bậc lại lớn thì có ích lợi gì?
Đối với người phụ nữ mà nói, đơn giản chính là tìm được một ông xã yêu mình, có một gia đình hạnh phúc mới có thể tính là hoàn mỹ.
Nếu gia đình không hạnh phúc, cho dù sự nghiệp ở trên cao cũng là hư không.
“ưm hừ, quả nhiên quân trang này mặc ở trên người em vô cùng xinh đẹp.” Dạ Phi Linh chậm rãi đi đến phía sau cô, đầu, ái muội tựa ở đầu vai cô.
Tuyết Vi lấy lại tinh thần, lạnh lùng đẩy đầu anh: “tôi không thích quân trang màu này!!”
“hả? Vậy em thích quân trang màu gì.” Mắt lam của Dạ Phi Linh vừa chuyển, đôi tay chậm rãi hoàn ở trước người: “Chỉ cần em chịu gả cho anh, anh có thể vì em đặc biệt đi sửa chữa màu quân trang của Quân khu Huyền Vũ.”
“Mặc kệ anh!” Dứt lời, cô vừa muốn rời đi.
Tay Dạ Phi Linh một phen nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên kéo cô vào trong lòng ngực: “anh nghiêm túc, Tuyết Vi!” Cánh tay ôm eo cô, mặt yêu dã cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc khác.
Tim Tuyết Vi nháy mắt liền nhắc tới cổ họng.
Dù cho, ba năm này Dạ Phi Linh đối với cô cầu tình yêu cầu đã không biết bao nhiêu lần, nhưng mặc cho ai đều có thể nhìn ra lời người đàn ông kia bất quá chính là nói đùa thôi.
Nhưng lúc này đây……
Con ngươi lấp lánh nhìn chăm chú cặp mắt lam của anh như biển rộng hơi ‘ dậy sóng ’, trong lòng Tuyết Vi mơ hồ run lên.
Đợi lúc cô vừa muốn mở miệng cự tuyệt ……
“Báo cáo, Dạ phi Quân Trường!” Một cấp dưới đột nhiên xâm nhập nháy mắt đánh vỡ không khí căng thẳng này.
“Chuyện gì?” Dạ Phi Linh cười tà buông cánh tay trên người Tuyết Vi ra.
Thuộc hạ kia cung kính kính một cái chào theo nghi thức quân đội: “ tướng quân Hoàng Phủ Sâm của binh đoàn thứ nhất Quân Khu Bạch Hổ, thượng tướng Tuyết Trạm cầu kiến!”
“hả? Gọi bọn họ vào đi.”
“vâng……!” Thu được mệnh lệnh, thuộc hạ bước nhanh đi ra.
Tuyết Vi khó hiểu nhíu mày, bọn họ tới làm gì vậy?
Chỉ chốc lát sau, vệ binh mang theo hai người Hoàng Phủ Sâm, Tuyết Trạm đi tới phòng khách.
“Dạ phi Quân Trường……” Hoàng Phủ Sâm giơ tay kính một cái chào theo nghi thức quân đội, đợi lúc ánh mắt giao với Tuyết Vi, anh ‘ âm ’ trầm cười, hơi có chút châm chọc nói: “Tuyết! Tướng! Quân!”
“Hoàng Phủ tướng quân.” Tuyết Vi mặt vô cảm trở về anh một cái lễ. Người hai bên liền ngồi xuống.
“Hoàng Phủ tướng quân, không biết ngài tới đại sứ quán tìm tôi có chuyện gì?” Dạ Phi Linh không nhanh không chậm hỏi xong.
Hoàng Phủ Sâm nho nhã cười cười: “Ha hả, Dạ phi Quân Trường, ngài thật xa tới hoàng thành phỏng vấn, xuất phát từ lễ phép, tôi đương nhiên muốn lại đây lên tiếng chào cùng ngài.”
“Hoàng Phủ tướng quân thật là khách khí.”
“Ai, nói chi vậy, đây là lễ nghĩa nên có. Không biết, Dạ phi Quân Trường muốn ở lại hoàng thành nhiều ít ngày đây?”
“cái này…… Xem tâm tình của tôi đi.” Dạ Phi Linh trả lời thập phần tùy ý: “Nếu tôi cao hứng, liền ở lâu mấy ngày, không cao hứng, khả năng một lát liền đi.”
“Ha hả, như vậy. Không biết Dạ phi Quân Trường có cho mượn một chỗ nói chuyện không?” Nói, đáy mắt Hoàng Phủ Sâm xẹt qua một tia giảo hoạt.
Dạ Phi Linh tự nhiên biết anh là có ý tứ gì, đứng dậy: “Tuyết tướng quân, phiền toái cô tiếp đón Tuyết thượng tướng một chút. Tôi cùng Hoàng Phủ tướng quân có việc muốn đơn độc ‘ giao ’ lưu một chút.”
“Được, Dạ phi Quân Trường đi thong thả.”
Dạ Phi Linh mang theo Hoàng Phủ Sâm lên phòng cách âm lầu hai, đóng cửa phòng.
“Em họ, em làm sao đột nhiên tới hoàng thành?!” Hoàng Phủ Sâm gấp không chờ nổi liền nhận thân thích.
Nhắc tới bối phận, Dạ Phi Nhã Lệ là cô ruột của Dạ Phi Linh, cho nên, Hoàng Phủ Sâm tự nhiên cùng Dạ Phi Linh là anh em bà con có quan hệ huyết thống.
“không phải Hoàng Phủ Minh nói sao, tôi đây là xuất ngoại phỏng vấn.”
“Xuất ngoại phỏng vấn?” Hoàng Phủ Sâm nhíu mày: “Làm sao trùng hợp cố tình chọn ở ngay lúc này xuất ngoại phỏng vấn?”
“Hoàng Phủ Sâm, tôi cần thiết phải giải thích với anh như vậy sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Phi Linh nháy mắt liền trầm xuống.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Sâm cũng thật sự không dám truy cứu thêm. “Em họ, em cũng biết, anh bây giờ đấu cùng Hoàng Phủ Minh khó phân thắng bại……”
“Khó phân thắng bại hả? Không phải trước đó không lâu anh còn ở quân sự tác chiến đạt được hạng nhất đếm ngược sao?” Dạ Phi Linh lôi ra một cái ghế, trào phúng nở nụ cười.
‘ chọc ’ gương mặt Hoàng Phủ Sâm trong chốc lát hồng, trong chốc lát đỏ. “Kia chỉ do sai lầm, là sai lầm. Bây giờ anh có con trai trong tay, hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ sớm muộn gì cũng là của anh. Sớm muộn gì anh cũng sẽ là Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ.”
A.
Dạ Phi Linh thật khinh thường phản ứng với Hoàng Phủ Sâm.
Có lẽ người khác không biết, anh còn có thể không biết con trai của Tuyết Vi và người ta chỉ chờ một ngày truyền thừa hổ phù Quân Khu Bạch Hổ hiện thân sao?
“Em họ, anh thật không biết Tuyết Vi chính là tướng quân binh đoàn thứ hai của Quân khu Huyền Vũ các người, em làm sao cũng không phái người đưa tin tới nói trước cho anh một tiếng chứ?”
“tôi cần thiết thông báo cho anh sao?” Mắt lam của Dạ Phi Linh chợt lóe, chỉ thiếu nói thẳng ra ‘ anh là cái thứ gì ’ mấy chữ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]