Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ
“Vì sao?? Vì sao?!!” Tuyết Trạm giống như là không nghe được lời cô nói, gắt gao nắm bả vai cô như cũ.

“anh nói vì sao?!!!” Cảm xúc bình tĩnh rốt cuộc bùng nổ, Tuyết Vi một phen mở ra hai tay của anh. “Nhà họ Tuyết các người đối làm sao với tôi và mẹ tôi? Anh sớm nên nghĩ đến sẽ có ngày này!”

“A. Nhà họ Tuyết chúng tôi??? Vi Vi, em dám nói, tất cả mọi người Nhà họ Tuyết đối với em không tốt sao?!!!” Tiếng Tuyết Trạm gần như khàn cả giọng, trong mắt đen càng là tràn ngập bi thương.

Phải.

Cô không phủ nhận, lúc mỗi người Nhà họ Tuyết đều ghét bỏ hai mẹ con bọn họ; Địch Mạn Lị khinh nhục mẹ khắp nơi; lúc Tuyết Phỉ Nhi khinh nhục cô khắp nơi, có một người Nhà họ Tuyết Vĩnh viễn phát ra tiếng bất đồng với bọn họ. Người kia chính là……

Tuyết Trạm!

Mới vào Nhà họ Tuyết, Tuyết Trạm đối với cô vô cùng tốt; mỗi một lần bị cha đánh đòn qua đi, người đầu tiên tới đưa thuốc cho cô Vĩnh viễn là Tuyết Trạm.

Cô bị Tuyết Phỉ Nhi khi dễ, Tuyết Trạm cũng sẽ đứng ở một bên cô quát mắng Tuyết Phỉ Nhi.

Mà xưng hô Vi Vi thân mật như vậy, ở Nhà họ Tuyết ngoại trừ mẹ ra, cũng chỉ có Tuyết Trạm kêu. Tuyết Vĩ Quốc chỉ ngẫu nhiên mới xưng hô cô như vậy mà thôi.
Nhưng mà……

Lâu dần, Tuyết Vi lại càng ngày càng sợ Tuyết Trạm quan tâm, cố ý vô tình xa cách anh.

Chỉ vì……

Ánh mắt anh đối với cô tuyệt đối không chỉ là ánh mắt của một anh trai đối với em gái đơn giản như vậy!

Giống như là……

Giờ phút này giống nhau!! Thơ_Thơ_ddlqd

Mắt phượng lạnh băng nhìn thẳng con ngươi Tuyết Trạm tràn đầy giãy giụa.

Cô khó hiểu, đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, Tuyết Trạm cũng đã xác nhận cô giết Địch Mạn Lị, vì sao lộ ra ánh mắt thống khổ cùng giãy giụa như vậy? Không phải vì chỉ có căm hận sao?

Chẳng lẽ, bởi vì cô là em gái của anh? Hay là……

Tồn tại cảm tình khác?

A.

Sợ là đáp án chỉ có trong lòng Tuyết Trạm mới biết được.

Âm thầm cười, Tuyết Vi theo bản năng cùng Tuyết Trạm tương giao ánh mắt……

“Vi Vi, nói cho anh, em không có giết mẹ anh!”

“em nói, anh tin sao?”

Lời ít mà ý nhiều, làm Tuyết Trạm tức khắc á khẩu không trả lời được. “A…… Rốt cuộc là cừu hận gì có thể làm em hạ sát thủ với mẹ anh?!”

“Vấn đề này khi mẹ em chết, em cũng hỏi qua chính mình.”

“Năm đó, lúc dì Vân chết tuy rằng anh đi bên ngoài làm việc, nhưng sau khi anh biết được chuyện này, đã phái người đi điều tra. Mẹ em chết là bị giết, không quan hệ với mẹ anh!!!”

A.

Ngoài chân ý, thật sự ngoài suy nghĩ.

Hãy còn nhớ rõ, lúc mẹ qua đời người Nhà họ Tuyết liền không có người hỏi đến, lại không nghĩ, Tuyết Trạm thân ở nơi khác lại để bụng như vậy!!!

Nhưng mà…… Thơ_Thơ_ddlqd

“anh nhiều năm không ở nhà, chuyện trong nhà, anh có thể biết được nhiều ít?” Chậm rãi nâng lên mi mắt, Tuyết Vi cười có chút châm chọc.

Tuyết Trạm tức khắc cảm thấy tim mình như là bị thứ gì đâm đến. “anh……!!” Bàn tay to, đột nhiên bóp ở cổ Tuyết Vi, mắt đen của anh sáng ngời dường như lại đóng thêm một tầng thống khổ cùng giãy giụa.

Hô hấp trở nên cố sức.

Tuyết Vi không có bất luận giãy giụa gì, liền tùy ý Tuyết Trạm dùng sức như vậy! Dùng sức bóp chính mình!

Đường tương lai, đã rõ ràng sáng tỏ. Nếu chết ở trong tay bất luận một người nào của Nhà họ Tuyết, cô đều sẽ có chút không cam lòng, chỉ có Tuyết Trạm…… Xem như một ngoại lệ đi!

Hai tròng mắt nhắm lại, sắc mặt cô dần dần hóa xanh……

“em liền muốn chết như vậy sao?”

Trong khoảnh khắc ý trong lòng đã quyết, bên tai, đột nhiên truyền đến tiếng Tuyết Trạm khàn khàn. Cùng lúc đó, tay anh bóp ở trên cổ Tuyết Vi dần dần thu lực……

Tuyết Vi không ngừng thở hổn hển, sau khi giảm bớt một hồi lâu, cô lạnh lùng nói: “em không muốn chết. Chỉ là…… Nhân chứng, vật chứng đều đủ. Sợ là…… Ai cũng cứu không được em.”

“A. Hà tất đâu? Em giết mẹ anh. Thương tổn anh, cũng không …… Thương tổn em sao?” Mắt đen của Tuyết Trạm dần dần trở nên không ánh sáng.

Tuyết Vi âm thầm cười.

Cô cũng muốn hỏi Địch Mạn Lị chết đi là vì sao?

Chỉ vì hãm hại cô, vậy mà vứt bỏ sinh mệnh sao?

Bất quá……

Ngược lại làm sao không phải một kế khéo léo mưu hoa đây? Thơ_Thơ_ddlqd

Nếu không, dựa theo phát triển bình thường, tiếp theo cô chân chính đối phó sẽ là Tuyết Khả Duy. Từ bây giờ xem ra …… A, chỉ có thể chờ ông trời mở mắt!

“Hoàng Phủ tướng quân!” Khi không khí ở nhà giam đọng lại, ngoài nhà tù đột nhiên truyền ra một trận tiếng tiếp đón.

Theo đó, Hoàng Phủ Sâm bước nhanh đi vào trong nhà tù. “Trạm? Anh cũng ở đây sao?”

“ừ.” Tuyết Trạm thu trở về mọi biểu lộ trên mặt, mặt vô cảm gật gật đầu.

“A, Tuyết Vi, cô vậy mà cũng có lúc rơi vào trên tay tôi!?” Ánh mắt vừa chuyển, Hoàng Phủ Sâm một cái bước xa vọt tới Trước mặt Tuyết Vi, giơ cao cao tay lên.
Trong khoảnh khắc sắp rơi xuống ……

Tuyết Trạm một bên vừa muốn chặn lại, ai ngờ, Tuyết Vi phản ứng nhanh nhạy cầm cổ tay của anh: “Còn không tới phiên anh tới đánh tôi!”

“Luân được hay không, không phải do cô nói!” Nói xong, một tay kia của Hoàng Phủ Sâm nhanh chóng nâng lên, ‘ bốp ’ một tiếng liền đánh thật mạnh vào trên mặt Tuyết Vi.

“Làm sao? Vị trí chủ Nhà họ Hoàng Phủ thoải mái sao? Có phải chìa khóa cũng cầm chưa nóng liền rơi xuống có chút không cam lòng hay không?” Hoàng Phủ Sâm khom người, tàn nhẫn nắm hàm dưới Tuyết Vi.

Cô cắn  răng, lạnh lùng trừng mắt Hoàng Phủ Sâm trước mặt.

“Cũng dám giết mẹ vợ của tôi? Cô thật là chán sống!!” ‘ đông ’ một quyền mạnh, đánh thẳng vào bụng nhỏ Tuyết Vi.

“ưm!” Cô thống khổ nhíu mày, cũng bất chấp thân thể đau đớn, đứng thẳng người liền phải phản kích.

“Hừ? Cô vậy mà biết công phu sao?” Hoàng Phủ Sâm vững vàng tiếp được nắm tay cô, trong mắt biểu lộ không thể tưởng tượng.

Bây giờ hồi tưởng lại, ngày đó anh phái người đi công viên phục kích Tuyết Vi, vẫn luôn tưởng Hoàng Phủ Minh xử lý những người đó. Bây giờ xem ra……!!

“Người tới, khóa treo cô ta lên cho tôi!!!” Thơ_Thơ_ddlqd

“vâng, Hoàng Phủ tướng quân.” Mấy tên thủ hạ bước nhanh vọt tiến vào, dùng khóa tay, xiềng chân mạnh mẽ cố định Tuyết Vi.

“Sâm……”

“Trạm, anh đây là vẻ mặt gì? Không phải là muốn thế cô ta cầu tình đi? Cô ta chính là người giết mẹ anh, mẹ vợ em!” Không đợi Tuyết Trạm mở miệng, Hoàng Phủ Sâm không thể tưởng tượng ngăn chặn anh nói.

“anh sẽ không thế cô ta cầu tình……” mắt Tuyết Trạm lạnh nhạt ngó Tuyết Vi bị trói buộc, đôi tay theo bản năng nắm thành cái nắm tay.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đôi tay Hoàng Phủ Sâm bắt chéo sau lưng, chậm rãi đi tới Trước mặt Tuyết Vi: “tôi vẫn luôn nghe nói, cô có bản lĩnh nghịch thiên, nhưng thật ra tôi muốn nhìn một chút, hôm nay cô làm sao nghịch thiên cho tôi!”

Một chân thật mạnh, đạp ở trên ngực Tuyết Vi.

“Phốc……” Một ngụm máu tươi, đột nhiên từ trong miệng cô phun tới: “Hoàng Phủ…… Sâm!!! Anh, anh có tư cách gì dùng…… Tư hình với tôi??” Cố sức hộc ra mấy chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.