Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Minh chỉ phải đặt Miêu Miêu ở trên mặt đất.

“Miêu Miêu a, bây giờ Chú Nguyệt cùng cha cháu…… Cùng đi ra ngoài tâm sự, cháu ở đây thành thật đợi lát nữa, không được chạy ‘ loạn ’, biết chưa?” Hoàng Phủ Nguyệt cực kiên nhẫn dặn dò tiểu gia hỏa.

Miêu Miêu lập tức cười ngọt ngào gật đầu.

Một ánh mắt khó nhịn lại nhìn về phía Tuyết Vi, Hoàng Phủ Nguyệt nói: “Thân ái, coi như cho tôi cái mặt mũi, cô ở đây chờ chúng tôi một lát, đến lúc đó minh nhất định sẽ cho cô cái kết.”

Tuyết Vi im lặng không lên tiếng, đôi tay vây quanh trước người.

Hoàng Phủ Nguyệt liền coi như cô cam chịu, lôi kéo Hoàng Phủ Minh chạy ra khỏi nhà ăn ……

“Đáng chết, đều là tại em! Bây giờ em không có việc gì mang theo Miêu Miêu lại đây làm gì?!!” Vừa ra khỏi nhà ăn, Hoàng Phủ Minh liền tức muốn hộc máu đã mở miệng.

“Anh hai, em đã Nói, chúng tôi chỉ là vừa khéo đi ngang qua nơi này mượn WC mà thôi.”

“Vậy em lại đây chào hỏi với anh cái gì?!! Em biết rõ Miêu Miêu vừa thấy anh liền sẽ kêu daddy!!!”

“Sách, không phải em không phản ứng lại đây sao.” Đối với chuyện này, Hoàng Phủ Nguyệt cũng lòng tràn đầy áy náy, trong khoảng thời gian ngắn anh thật sự xem nhẹ vấn đề này.

“Vậy em Nói, làm sao bây giờ!” Hoàng Phủ Minh nổi giận đùng đùng đôi tay ‘ cắm ’ ở trên eo: “Miêu Miêu ở kia, anh lại không nói rõ với Tuyết Vi cô bé không phải con gái của anh, cho dù Nói, Tuyết Vi cũng chưa chắc tin tưởng. Nhưng, quan hệ anh và cô ta thật vất vả mới tới gần một bước, kết quả!!!!” Ánh mắt sắc bén hung tợn nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt. Thơ_Thơ_ddlqd

Anh cười khan, ngay sau đó đôi mắt vừa chuyển…… “Nếu không như vậy đi, Anh hai, trong chốc lát, anh mang theo Miêu Miêu đi, em đi theo Tuyết Vi nói rõ ràng hết thảy, phỏng chừng, cô ta hẳn là sẽ tin tưởng em nói.”

Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy ……

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh im lặng không lên tiếng gật đầu, vẻ mặt ‘ âm ’ trầm đi theo Hoàng Phủ Nguyệt một trước một sau về tới nhà ăn ……

“Miêu Miêu, dì vừa mới rồi đâu??” Trở về tới, Hoàng Phủ Nguyệt chỉ thấy được tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, lại không thấy bóng dáng Tuyết Vi.

“dì rời khỏi rồi……”

“Đi rồi?”

“Đúng rồi, chú Nguyệt và daddy vừa rời khỏi, dì liền đi rồi……” Miêu Miêu ‘ nãi ’ thanh ‘ nãi ’ khí tự thuật xong, vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “Daddy, ôm……”

Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng, run rẩy bĩu môi: “anh…… Anh hai……”

“Thôi, chuyện này quay đầu lại rồi nói sau.” Nói xong, gương mặt anh miễn cưỡng nặn nụ cười, một phen liền ôm Miêu Miêu ở trong lòng ngực: “Đi, chúng ta về nhà, Miêu Miêu.”

“vâng!!!”

Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.

“Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ……” trên đường tối nhỏ, Miêu Miêu lôi kéo tay Hoàng Phủ Minh, cô bé dùng tiếng hát đã dễ nghe lại tràn ngập nũng nịu hát ngôi sao nhỏ.

Hoàng Phủ Minh thỉnh thoảng cúi đầu, cười cười với cô bé, hình ảnh cô bé này hai tay bắt tay song song ở bên nhau miễn bàn nhiều đáng yêu……

Trở lại biệt thự. Thơ_Thơ_ddlqd

Anh mới vừa ngồi xuống ở trên sô pha, tiểu gia hỏa giống như là người bám dính đều không rời đi, cố hết sức bò lên trên sô pha, mềm mại nằm trong lòng ngực anh:

“Daddy.”

“hả?”

“Daddy có phải không vui hay không?” Mắt to trong veo chớp chớp, vẻ mặt tiểu gia hỏa khó hiểu nhìn mặt Hoàng Phủ Minh.

“Không có.”

“vì sao sau khi daddy rời khỏi nhà ăn, nơi này vẫn luôn nhăn với nhau?” Tay nhỏ ‘ thịt ’ đô đô duỗi về phía giữa ánh mắt Hoàng Phủ Minh, tiểu gia hỏa đau người muốn vuốt phẳng nếp uốn giữa ánh mắt anh, chính là bất luận cô bé nỗ lực làm sao, nếp uốn kia vẫn thật sâu như cũ không cách nào bình phục.

“Daddy…… Có phải bởi vì Miêu Miêu đã làm sai chuyện hay không, cho nên…… Chọc daddy tức giận?” Tiểu gia hỏa tự trách rũ xuống đầu nhỏ.

Thấy bộ dáng cô bé tội nghiệp, Hoàng Phủ Minh không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh liền sợ vật nhỏ này giàu có linh ‘ tính ’ nghĩ nhiều, mới cực lực nở nụ cười, lại chưa từng nghĩ, dù vậy, nếp uốn giữa mày kia cũng không có thể tránh được một đôi tuệ nhãn của vật nhỏ này.

“Miêu Miêu, daddy, đích xác có chút không vui. Nhưng mà…… Cùng Miêu Miêu không quan hệ.” Tay nắm thật chặt ôm tiểu gia hỏa ở trên người, anh sủng nịch vuốt vuốt chóp mũi Miêu Miêu.

“vì sao daddy không vui nha? Là dì kia chọc daddy tức giận sao?”

“Ha hả…… dì cũng không có chọc daddy tức giận, mà là…… Daddy giận chính mình ……”

“hả? Giận chính mình là có ý tứ gì nha?” Tiểu gia hỏa ‘ lộ ’ ra vẻ mặt khó hiểu, bộ dáng kia thập phần chọc người trìu mến.

Nhưng Hoàng Phủ Minh nên làm sao nói cho vật nhỏ này, hơn ba năm trước anh và Tuyết Vi đã phát sinh hết thảy đâu? Thơ_Thơ_ddlqd

Nếu không phải bởi vì chuyện Miêu Miêu, có lẽ cả đời anh đều sẽ không hiểu, bị chính người mình yêu hiểu lầm là loại đau này ……

Đương nhiên, so với nỗi đau năm đó Tuyết Vi chịu đựng, anh chút đau này lại tính cái gì?

Ít nhất, anh còn có cơ hội lần thứ hai giải thích rõ ràng hết thảy với Tuyết Vi, nhưng Tuyết Vi thì sao?

Sau khi sự kiện kia phát sinh cô liền bị khó sinh, anh vậy mà vô tình đến nổi không có đi bệnh viện bồi bên che chở cô.

Này biến tướng bên trong, là anh tự tay bóp chết cơ hội biện giải cuối cùng của cô, cũng là anh hoàn toàn đóng cánh cửa hạnh phúc vốn nên thuộc về bọn họ ……

Cũng khó trách, ba năm sau, cô sẽ làm mọi cách khó dễ anh!!

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh đau khổ cười nói: “Miêu Miêu, cho dù daddy Nói cho con, con cũng sẽ không hiểu. Chờ con chậm rãi lớn, liền sẽ hiểu biết.”

“A, vậy Miêu Miêu liền sẽ trưởng thành thực mau, đến lúc đó liền có thể biết vì sao daddy không vui, phải không?”

“ừm…… Đúng vậy.” Nếu có thể Nói, anh thật sự hy vọng…… Tiểu gia hỏa này có thể cả đời đừng hiểu.

Áp xuống vẻ mặt chua xót, Hoàng Phủ Minh sủng nịch xoa xoa đầu vật nhỏ: “Tới, daddy mang con đi ngủ.”

“vâng. Daddy, đêm nay…… Daddy có thể bồi Miêu Miêu cùng nhau ngủ hay không?” Mắt to ngập nước chớp chớp tràn ngập cầu xin.

Cái này kêu Hoàng Phủ Minh làm sao nhẫn tâm cự tuyệt đây? “Đương nhiên là có thể.” Ôm Miêu Miêu đi vào phòng……

Anh thế tiểu gia hỏa đắp chăn, nghiêng người nằm ở bên cạnh cô bé, bàn tay to, nhẹ nhàng vỗ về thân thể của cô bé. “Miêu Miêu, nhắm mắt lại, như vậy mới có thể ngủ.” Thơ_Thơ_ddlqd

“vâng hừ, Miêu Miêu không muốn ngủ.” Tiểu gia hỏa chu miệng lên làm nũng với Hoàng Phủ Minh.

“Vì sao không muốn ngủ?”

“Bởi vì Miêu Miêu muốn daddy ngủ trước, Miêu Miêu mới có thể ngủ. Daddy, Miêu Miêu dỗ cha đi.” Nói xong, Miêu Miêu y hồ lô họa gáo, một tay nhỏ mềm như bông leo lên thân thể Hoàng Phủ Minh, nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà vỗ về anh.

A.

Anh đã là người đàn ông 27 tuổi, lại còn muốn bé gái dỗ ngủ, cũng thật là có chút buồn cười.

Nhưng……

Nếu anh thật có thể có một manh bảo bối ngoan ngoãn lại tri kỷ như vậy thật là một chuyện nhiều hạnh phúc chứ?????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.