Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ
“Không cần……” Dần dần mà, nụ cười ở trên mặt bé gái chậm rãi biến mất, cô bé ủy khuất gục đầu xuống, chu miệng lên, nhu nhu nói: “cho dù Daddy không muốn nhận con, con đi rồi……” thân thể nhỏ chậm rãi quay lại..

“Làm sao trên thế giới còn có loại người đàn ông này?”

“đúng vậy, làm xong rồi, lại không nhận, ngay cả con gái của mình đều không nhận. Thật là lòng lang dạ sói.” Lúc này, hai ba người qua đường vây xem dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ chỉ chỉ trỏ trỏ Hoàng Phủ Minh.

Theo bé gái càng chạy càng xa, tiếng thảo luận chung quanh cũng càng lúc càng lớn.

Thật sự kiêng không được áp lực, Hoàng Phủ Nguyệt xấu hổ đẩy Hoàng Phủ Minh bên cạnh: “Nhanh lên, nghĩ biện pháp, nếu có quần chúng nào nhanh tay chụp ảnh anh phát đến trên mạng liền phiền toái!”

Anh còn có thể không biết nếu chuyện này thật cho hấp thụ ánh sáng phơi bày ở trên mạng sẽ rước lấy bao lớn phiền toái sao? Thơ_Thơ_ddlqd

Nhưng!

Hoàng Phủ Minh dùng sức cắn răng, hai bước liền đuổi theo bé gái……

“Daddy?” Khuôn mặt nhỏ vốn mất mát lập tức trở nên vui vẻ ra mặt, bé gái vừa mừng vừa sợ nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt.

“Theo chú đi!” Nói xong, anh liền ôm bé gái lên xe……

“Hì hì, daddy…… Daddy……” Chạy như bay vào xe hơi, vẻ mặt bé gái ngọt ngào ngồi ở giữa Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Nguyệt vui vẻ đong đưa đôi chân nhỏ. Thường thường, cô bé còn sẽ nũng nịu dùng chính đầu mình đi cọ cánh tay Hoàng Phủ Minh.

Nhưng anh em kia liền không có vui vẻ như cô bé vậy ……

“Khụ khụ……” Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt tiểu gia hỏa bên cạnh, mặt vô cảm nói: “Tính toán xử lý làm sao?”

“A, anh làm sao biết? Trước mang về nhà đi.” Bây giờ đầu anh đều đau muốn chết, nếu là một người phụ nữ trêu chọc, anh có thể một phát bắn chết người phụ nữ kia; chính là một bé gái trêu chọc, lại là bé gái đáng yêu như vậy, anh sao có thể nhẫn tâm bỏ cô bé không màng?

“Cũng đừng trách em không có nói tỉnh anh. Bây giờ anh và Tuyết Vi đang đứng ở thời kỳ cảm tình tái hợp, đừng bởi vì tiểu gia hỏa này nháo ra hiểu lầm.”

“Ai……” Đây cũng là điều Hoàng Phủ Minh lo lắng. “Trở về anh phái người đi sở cảnh sát tra danh sách dân cư mất tích, chỉ cần cha mẹ của cô bé là người hoàng thành, khẳng định sẽ có kết quả.”

“Vậy anh cũng phải biết được tên tiểu gia hỏa này gọi là gì đi?”’

“Cũng đúng……” Hoàng Phủ Minh nghĩ nghĩ, mặt mỉm cười gục đầu xuống, bàn tay to, ôn nhu vỗ ‘ sờ ’ đỉnh đầu tiểu gia hỏa: “Người bạn nhỏ, nói cho chú, cháu tên là gì?”

“Daddy, con kêu Miêu Miêu.” Nói xong, bé gái không khỏi ‘ lộ ’ ra một nụ cười cực kỳ ngọt nị ……

Trong biệt thự hoa lệ. Thơ_Thơ_ddlqd

Tuyết Vi nghiêng người nằm ở trên giường mỹ nhân, ngưng thần lật xem một chồng văn kiện thật dày ở trong tay.

“Chị Vi Vi, anh rể tốt xấu gì cũng đường đường là một quân trường đi? Chị trực tiếp ném xuống một ngàn đồng tới nhục nhã anh rể, như vậy được chứ?” Bàn ‘ chân ’ Ly Tiểu Tiểu vắt ở trên sô pha, vừa uống cà phê, vừa thế Hoàng Phủ Minh nói lên bất bình.

Tuyết Vi nâng mí mắt, hung tợn nói: “Anh thiếu nhục nhã!”

Điều này cũng đúng.

Ngẫm lại, sau khi Ly Tiểu Tiểu biết được Tuyết Vi trải qua hết thảy, cũng oán trách Hoàng Phủ Minh tâm tàn nhẫn.

“Chị Vi Vi, nếu chị chán ghét anh rể như vậy, không bằng kêu em tay chân ra, thế chị ‘ giáo huấn, giáo huấn ’ anh rể chứ?” Nói xong, Ly Tiểu Tiểu cắn góc ‘ môi ’, giảo hoạt nở nụ cười.

“Tiểu Tiểu, em đừng ‘ loạn ’ tới!” Khép lại văn kiện trong tay, vẻ mặt Tuyết Vi nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Làm gì? Chị luyến tiếc? Hay là sợ hãi?”

“Tiểu Tiểu, chị biết em có những bản lĩnh đó, nhưng mà…… chiêu số em dùng ở trên người Hoàng Phủ Minh không tác dụng, kết quả cũng chỉ sẽ rơi vào kết cục một thân ‘ thảm bại ’!”

Cô hiểu biết tâm tư Ly Tiểu Tiểu.

Đừng nhìn nha đầu này một khuôn mặt thanh thuần lại đáng yêu, thực tế trong xương cốt chính là một con hồ ly ‘ tinh ’ không hơn không kém.

Mấy năm nay, phàm là con mồi Ly Tiểu Tiểu coi trọng, trên cơ bản liền không có lúc thất thủ qua, Tuyết Vi là đánh tâm nhãn bội phục năng lực cô hấp dẫn người.

Nhưng mà……

Đối với Hoàng Phủ Minh! Thơ_Thơ_ddlqd

A, Tuyết Vi vẫn là có 100% tự tin!

“thôi đi, thôi đi, em chính là nói giỡn mà thôi, nếu anh rể không chuyên nhất, chỉ sợ sớm đã bị chị thiến.” Ly Tiểu Tiểu bĩu môi để cà phê trong tay phóng tới trên bàn trà.

Tuyết Vi khó hiểu nheo nheo mắt: “chị có đáng sợ như em nói sao?”

“Chẳng lẽ không có sao? Hừ, chị thật đúng là không tự biết đâu.” Lời này vừa mới nói xong……

Một người thủ hạ hoảng loạn liền chạy vào trong phòng khách: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngài xem……” thủ hạ kia run run rẩy rẩy đưa điện thoại di động ‘ giao ’ tới trước mắt cô.

Cô cúi đầu nhìn lên……

“Hoàng Phủ Minh cái này khốn khiếp xấu xa, quả thực chính là thiếu giáo huấn, tôi chính là đối với anh ta quá nhân từ!” Khuôn mặt nhỏ bị tức giận đến đỏ bừng, đỏ bừng, Tuyết Vi giống như là ruồi bọ không đầu tìm kiếm chính mình di động……

Ly Tiểu Tiểu xoay người một cái, tò mò từ trong tay tên thủ hạ kia đoạt di động này qua nhìn lên……

“Phốc! Anh rể quả nhiên là khắc tinh trời sinh của Chị Vi Vi ……” Chỉ thấy, trên di động là một trang web, mà trên giao diện là cảnh một nam, một ‘ nữ ’ ôm nhau ngủ mà chụp ảnh.

Từ góc độ xem, vừa thấy liền biết chính là Hoàng Phủ Minh chụp.

Tuy rằng trên ảnh chụp ánh đèn lờ mờ, làm người không cách nào phân biệt rõ tướng mạo bọn họ, cũng không có điểm ‘ lộ ’, nhưng…… người quen biết bọn họ như cũ có thể nhìn ra chút, cho nên! (xem nhanh ở dembuon chấm vn)

“này? Hoàng Phủ Minh! Anh nha vậy mà phát tán ảnh chụp hai ta ở trên mạng hả?” Tiếng rống giận, vọng trở về trong biệt thự thanh u.

Ly Tiểu Tiểu theo bản năng che lỗ tai, mặt vô cảm nhìn bộ dáng Tuyết Vi giương nanh múa vuốt.

“Không khỏi để em thật sự tùy tiện gặp người liền kêu ông xã, cho nên, anh nghĩ nghĩ, hay là quyết định trước để những ruồi bọ đó biết, ai mới là ông xã của em!” Bên kia điện thoại, truyền đến tiếng Hoàng Phủ Minh không nhanh không chậm.

Tuyết Vi nghe một cái tức muốn hộc máu: “mọi người, tôi sao có thể thật sự tùy tiện gặp người đã kêu ông xã?!”

“hả? nhưng bảo không chuẩn, em liền ‘ lộ ’ đối tượng nhân tình đều kêu ông xã, khó bảo toàn em sẽ không ‘ loạn ’ gọi người khác.”

Trả thù!

Hoàng Phủ Minh này thuần túy thuộc về trả thù!

Cô bất quá chính là nhục nhã anh một chút mà thôi, anh vậy mà cả vốn lẫn lời đều gởi lại đây?

“Hoàng Phủ Minh, anh vô sĩ! Tôi đây liền đi tìm nhân tình đây!”

“Đi đi.”

“anh!” Nghe bên kia điện thoại, tiếng Hoàng Phủ Minh cực kỳ bình thản, Tuyết Vi cắn răng, giận dữ hét: “được, anh chờ tôi, tôi lập tức liền đi!” ‘ xoảng ’ một tiếng, cắt đứt điện thoại. Cô mặc áo khoác liền đi ra phía ngoài.

“Chị Vi Vi, hay là chị hết hy vọng đi.” Ly Tiểu Tiểu ngồi ở trên sô pha không nhanh không chậm vẫy vẫy tay với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.