Editor: Thơ Thơ Liên tục một tháng trôi qua, Hoàng Phủ Minh làm từng bước xử lý mỗi sự kiện trong bộ đội, kiểm tra, anh hoàn toàn không có bị chuyện Tuyết Vi ảnh hưởng đến tâm tình, nhưng sự thật……
Chính theo như lời của Tuyết Khả Duy, anh vẫn luôn chưa từng từ cảm tình đối với Tuyết Vi rút ra, cũng không có khả năng rút ra……
“không quan hệ với chị!” Mấy chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh ‘ bốp ’ một tiếng, khép lại văn kiện trong tay, trên mặt tuấn mỹ lạnh nhạt làm người không cách nào phỏng đoán.
“Đúng vậy, chuyện này đích xác cùng tôi không có bất luận quan hệ gì. Chính là, anh hẳn là vẫn luôn biết tôi đối với anh là ‘ thái độ ’ gì. Mà Tuyết Vi…… Cô là em gái của tôi, là thân nhân của tôi. Bây giờ, nhìn đến hai người các người như vậy, tôi cho rằng tôi sẽ thực vui vẻ, nhưng…… Kỳ thật tôi cũng không vui vẻ.”
Tuyết Khả Duy im lặng lắc lắc đầu, một đôi mắt trong suốt nhìn Hoàng Phủ Minh tràn ngập cầu xin: “Minh, tôi đã sớm Nói cùng anh, Em ba tôi vẫn luôn thích là Bạch Dạ; đến nỗi anh, tôi biết, một khi anh nghiêm túc liền rất khó buông; nhưng, anh cần gì phải một bên tình nguyện trả giá chứ? Anh đau khổ như vậy, Em ba tôi cũng đau khổ, sao anh không thả Em ba tôi, thành toàn cho nó và Bạch Dạ chứ?”
Những câu Tuyết Khả Duy tận tình khuyên bảo đều dẫm trúng lôi khu của Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlqd
Có thể Nói, cho tới nay Bạch Dạ đều là lôi khu của anh.
Nhưng mà…… Thành toàn?
Với Hoàng Phủ Minh mà Nói, từ điển của anh không có cái từ thành toàn này, cho dù Tuyết Vi thật sự không có từng yêu anh, anh cũng tuyệt sẽ không từ bỏ như vậy!
Cho dù là Tuyết Vi cô chết! Cũng chết ở phần mộ Nhà họ Hoàng Phủ của anh!!!
Mắt sâu không thấy đáy lạnh trầm xuống, âm thanh anh lạnh lùng nói: “Chờ cô ta sinh đứa bé ra, tôi tự nhiên sẽ cho cô ta một cái chấm dứt!”
“Chấm dứt? Minh, anh đừng lừa mình dối người, anh thật sự sẽ giết Em ba tôi sao? A…… Lấy tính cách của anh, nếu là muốn đứa bé, có nhiều đi, lại làm sao sẽ tham luyến đứa bé do Em ba tôi là kẻ phản bội sinh ra chứ? Hơn nữa……”
“tôi biết, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn phái người âm thầm bảo hộ Tuyết Vi, nếu không…… một tháng giam lỏng này, lấy thủ đoạn của Dạ Phi Nhã Lệ, nó sớm đã bị mất mạng. Anh đơn giản chính là không bỏ được, không thả……”
“Đi ra ngoài!!!” Tuyết Khả Duy chưa nói xong đã bị Hoàng Phủ Minh rống to một tiếng chặn lại.
“Minh…… anh buông tay đi, anh buông tay thành toàn Em ba tôi cùng……”
“Đại tẩu, tôi nói không muốn lặp lại lần thứ hai!!” Trong phút chốc, ngữ điệu Hoàng Phủ Minh trở nên thập phần trầm thấp, nhưng trầm thấp ở đây lại giống như Tử Thần không sáng, u lạnh.
Tuyết Khả Duy biết, sợ là chính mình tiếp tục nói, thật sự sẽ hoàn toàn chọc giận anh, chỉ phải không cam lòng quay đầu rời đi……
Nhưng mà.
Đợi Tuyết Khả Duy mới vừa rời khỏi, mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm nháy mắt bị khổ sở tràn ngập. Thơ_Thơ_ddlqd
Không thể không Nói, Tuyết Khả Duy là hiểu biết anh, anh thật là phái người âm thầm bảo hộ Tuyết Vi; cũng theo như lời cô, hành động này của anh là không muốn Tuyết Vi chịu một chút thương tổn mà thôi……
Rõ ràng, cô yêu chính là người đàn ông khác;
Rõ ràng, cô nhẫn tâm phản bội anh như thế;
Nhưng anh lại……
Như cũ không cách nào hạ quyết tâm đối với cô ……
“Đáng chết!!!” Bàn tay to dùng sức đảo qua, tất cả đồ vật trên bàn toàn bộ rơi ở trên mặt đất, nội tâm Hoàng Phủ Minh giãy giụa như vậy.
Đúng lúc này……
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!” Ninh Ninh kinh hoảng luống cuống chạy vào trong thư phòng.
Hoàng Phủ Minh nhanh chóng thu trở về vẻ mặt không nên có, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
“Nhị thiếu gia, cô …… Tiểu thư nhà tôi …… Vẫn luôn ói.”
“Vậy cô nên đi tìm bác sĩ qua xem mới đúng.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhặt lên văn kiện trên mặt đất, ra vẻ thờ ơ duyệt tư liệu trong tay.
Ninh Ninh nôn nóng nắm chặc nắm tay: “Nhị thiếu gia, bác sĩ vừa rồi đã tới, nói tiểu thư nhà tôi phản ứng là hiện tượng bình thường. Hôm nay sở dĩ tôi lại đây tìm ngài, chỉ bởi vì, bác sĩ nói tiểu thư nhà tôi gần đây suy dinh dưỡng nghiêm trọng, yêu cầu ăn thêm một ít đồ vật. Chính là…… Chính là tiểu thư nhà tôi một tháng qua không thế nào há mồm ăn cơm, ngài có thể hay không…… Có thể hay không……”
Nghe Ninh Ninh cầu xin muốn nói lại thôi, con ngươi Hoàng Phủ Minh thâm thúy chợt lóe, ‘ bốp ’ một tiếng, khép lại văn kiện trong tay, bước nhanh đi thẳng đến chỗ ở Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd
Theo sát ở phía sau anh Ninh Ninh không khỏi lộ ra một nụ cười cảm kích.
Cô biết, tiểu thư nhà mình không ăn không uống chỉ là bởi vì nhớ nhị thiếu gia mà thôi, nếu bây giờ nhị thiếu gia đi, có lẽ tiểu thư nhà mình có thể vui vẻ một chút……
Tuy Nói, thời tiết bây giờ đã tiếp cận mùa hạ, nhưng biệt thự Tuyết Vi ở lại lộ ra từng trận u lạnh.
Cô vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha, mở đôi mắt không nháy mắt một chút. Khuôn mặt nhỏ gầy ốm vàng như nến, thập phần chọc người thương tiếc.
‘ răng rắc ’
Cửa lớn biệt thự truyền đến tiếng mở ra, bản năng Tuyết Vi tưởng Ninh Ninh đã trở lại, ngồi yên tại vị trí bất động như cũ một chút.
Hoàng Phủ Minh vòng qua huyền quan, đi vào phòng khách, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là Tuyết Vi khô gầy như củi.
Rõ ràng đã mang thai hơn bảy tháng, theo lý thuyết nên là thời điểm mập ra, nhưng cô lại gầy đến nổi chỉ còn lại có bộ xương, nếu là che lấp bụng nhỏ, chỉ biết làm người cảm thấy cô hẳn là người phụ nữ cực gầy.
Nhìn thấy bộ dáng cô hiện giờ, lòng Hoàng Phủ Minh không khỏi dâng lên từng trận thương tiếc, chính là tưởng tượng đến một màn một tháng trước kia, anh liền……
Hai tay bắt chéo ở sau người đôi tay gắt gao nắm thành cái nắm tay. Anh chậm rãi đi đến Trước mặt Tuyết Vi, âm thanh lạnh lùng nói: “tôi nghe Ninh Ninh Nói, cô gần nhất cũng chưa ăn cái gì sao?!”
“Minh?” Vừa nghe là tiếng Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi giống như là tìm về nửa hồn phách, lập tức nâng lên đôi mắt khô khan ……
Từ ngoài thoạt nhìn, anh tựa hồ hết thảy mạnh khỏe, như vậy…… Cô cũng liền có thể yên tâm. Thơ_Thơ_ddlqd
“Ăn cái gì.” Hoàng Phủ Minh nghiêng mắt lên đồ ăn trên bàn chưa động chút nào.
Tuyết Vi nhợt nhạt lắc đầu: “em không đói bụng.”
“Ăn!” Chỉ là một chữ, lại mang theo vô tận hiếp bức cùng mệnh lệnh.
Nhưng……
Tuyết Vi là thật sự ăn không vô. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Cho dù nhìn thấy Hoàng Phủ Minh mạnh khỏe, cô yên tâm, chính là cũng không cách nào quên đủ loại tội nghiệt của mình!
Cô chỉ phải lấy trầm mặc tới chống cự mệnh lệnh của anh.
Trong phút chốc, cặp mắt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng, một tay cầm lấy đồ ăn trên bàn, một tay kia cầm lấy cái muỗng liền thô lỗ đưa về phía miệng Tuyết Vi.
Không có nhu tình, không có thương tiếc, gần như mạnh mẽ.
Tuyết Vi nhíu mày, ngậm chặt miệng, muốn tránh né anh thô lỗ.
Hoàng Phủ Minh đơn giản buông đồ ăn trong tay, bàn tay to đột nhiên nắm cằm cô, mạnh mẽ niết mở cái miệng nhỏ của cô ……
“tôi không muốn……!!!”
Lời còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Minh liền đem đồ ăn cứng rắn rót đi vào.
Tuyết Vi vừa muốn phun đồ ăn ra.
Anh liền mạnh mẽ ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô: “cô muốn chết, là chuyện của cô! Nhưng mà, sinh đứa trẻ bình an ra tới cho tôi!!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]