Thân mình Tuyết Vi không khỏi giật mình run lên một cái, hơi có chút bất an nhìn về phía Bạch Dạ trước mắt.
“Vi Nhi, không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới một màn kia vào bốn năm trước lần đầu tiên cùng cô tương ngộ, tuy rằng qua bốn năm, nhưng tựa hồ cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, đặc biệt, bây giờ cô còn mặc quần áo màu sắc giống khi đó ……”
Bạch Dạ như say như si, đánh giá Tuyết Vi.
Cô lại sửng sốt.
Bốn năm trước cô mặc y phục rõ ràng là màu lam, hôm nay quần áo này là màu vàng kim mới đúng. Vì sao Bạch Dạ sẽ……
Đang nghĩ ngợi tới.
Trong khoảnh khắc tầm mắt lần thứ hai cùng tầm mắt Bạch Dạ tương giao, đại não Tuyết Vi đột nhiên ngừng hết thảy tự hỏi, nội tâm giống như là lòng mang một con thỏ con lo sợ bất an.
Một giây……
Hai giây……
Bọn họ thâm tình nhìn chăm chú lẫn nhau, không biết qua bao lâu, môi Bạch Dạ liền giống như bão táp đánh úp về phía môi đỏ của Tuyết Vi.
“ưm……” thân mình nhỏ bất an giãy giụa hai cái, chung quy lại không thắng nổi nội tâm xao động. Tuyết Vi nhắm mắt lại, đôi tay nhỏ không tự chủ được leo lên cổ Bạch Dạ, thâm tình đáp lại nụ hôn anh nhiệt tình ……
Phòng chủ điều khiển.
“Hết thảy đều thuận lợi sao?” Hôm nay Mộ Thần Hiên phụ trách công tác an bảo xem như công thần lớn nhất, anh chạy lên chạy xuống cơ hồ không có một khắc tạm nghỉ, chính là vì bảo đảm tiệc tối lần này thuận lợi bế mạc. Thơ_Thơ_ddlqd
“báo cáo Mộ tướng quân, trước mắt không có bất luận cái gì khác thường.”
“ừ, vậy là tốt rồi.” Mộ Thần Hiên nhìn thời gian, bây giờ đã 8 giờ tối, chỉ có một tiếng đồng hồ nữa yến hội liền có thể kết thúc, anh cũng có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Chậm rãi đi vào trong phòng chủ điều khiển, anh rút ra một ghế dựa không tồi ngồi ở trước một máy theo dõi.
“Mộ tướng quân, uống nước đi.” Một thủ hạ truyền cho anh một ly cà phê.
Mộ Thần Hiên nhẹ khuấy hai cái, nhưng trong lúc vô tình cặp mắt kia tựa hồ nhìn thấy gì, tùy theo, sắc mặt của anh trở nên vô cùng hoảng loạn.
“Mộ tướng quân, ngài không có việc gì chứ?”
“A? Không…… Không có việc gì……” Mộ Thần Hiên hoảng loạn lắc lắc đầu, ngay sau đó tròng mắt vừa chuyển……
cà phê trong tay anh ‘ lạch cạch ’ một tiếng liền rơi xuống ở trên mặt đất.
“Không xong, Tiểu Trư, Tiểu Vương, làm phiền các người đi tìm cây lau nhà lau khô mặt đất, tiểu Lý, cậu đi pha cho tôi ly cà phê lại đây.”
“vâng, Mộ tướng quân.” Lập tức, ba thủ hạ ngốc tại phòng chủ điều khiển sôi nổi rời đi.
Mượn thời cơ này, Mộ Thần Hiên luống cuống tay chân vọt tới trước máy theo dõi: “Đáng chết, Bạch Dạ! Tuyết Vi! Các người làm cái gì?! Điên rồi sao?!”
Hình ảnh quay chụp của máy theo dõi số tám chính là vị trí phòng nghỉ.
Chỉ thấy, trong khung hình quay rõ ràng, hình ảnh Bạch Dạ và Tuyết Vi triền miên.
Mộ Thần Hiên mạnh mẽ chặt đứt hệ thống theo dõi, xoay người tông cửa xông ra, từ phòng nghỉ liền bay nhanh chạy qua.
Anh không hiểu!
Thật sự không hiểu! Thơ_Thơ_ddlqd
Hết thảy không phải đã kết thúc sao?
Vì sao Tuyết Vi và Bạch Dạ còn sẽ? Hơn nữa, vậy mà không kiêng nể gì ở tiệc mừng thọ của Hoàng Phủ Dương Vinh yêu đương vụng trộm như thế?
Rối loạn!
Rối loạn!
Mộ Thần Hiên quả thực không dám tưởng tượng, nếu chuyện này kêu……
“Thần Hiên? Xảy ra chuyện gì?”
Phía trước, bóng dáng Hoàng Phủ Minh dần dần xâm nhập trong tầm mắt Mộ Thần Hiên, anh nhanh chóng ngừng bước chân đang chạy vội, mạnh mẽ áp xuống hoảng loạn trong lòng, mỉm cười nói: “Không xảy ra chuyện gì, chính là một bằng hữu của tôi sốt ruột tìm tôi, anh ta giống như có chút chuyện.”
“hả?” Đôi tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, lạnh lùng nheo nheo mắt.
Mộ Thần Hiên biết rõ năng lực anh thấy rõ cực mạnh, vội vàng cười nói: “Ha, tôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi chạy nhanh đi xem anh ta đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi bồi lão gia tử bọn họ đi thôi.” Nói xong, anh cũng bất chấp Hoàng Phủ Minh đáp lại, cất bước liền chạy ra phía ngoài.
Khi phát hiện Hoàng Phủ Minh không có đi theo mình, anh lập tức quay lại, chạy thẳng đến vị trí phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ, hương vị câu nhân vì cửa lớn mở ra mà tan đi.
Bạch Dạ và Tuyết Vi quần áo bất chỉnh ngã vào trên sô pha, thấy Mộ Thần Hiên xâm nhập, hai người kia hoảng loạn sửa sang lại quần áo, trầm mặc không nói gì cúi thấp đầu xuống.
“Các người như vậy…… Đối với Minh làm sao?”
“Các người có biết hay không…… Các người đang làm cái gì?!”
“Dạ, tôi kính nể cậu đại nhân đại nghĩa, kính nể cậu rộng lượng chi phong, nhưng cậu! Bây giờ làm chuyện gì?!” Mộ Thần Hiên một bước tiến lên, phẫn nộ kéo cổ áo Bạch Dạ.
“Mộ ……”
“Câm miệng!” Một tiếng gầm nhẹ, cắt ngang Tuyết Vi Nói, Mộ Thần Hiên hung ác trừng mắt cô, gằn từng chữ: “Minh đối với cô không tốt sao? Anh coi cô như trân bảo, cô lại sau lưng anh cùng người đàn ông khác dang díu!? Tuyết Vi, tôi sai nhất, sai nhất chính là xem cô quá cao, kỳ thật, cô chính là một tiện nhân ai cũng có thể làm chồng thôi! Nếu Dạ và Minh chặt đứt tình anh em, người thứ nhất tôi muốn giết chính là cô!”
Đây là lần đầu tiên Tuyết Vi nhìn thấy Mộ Thần Hiên lộ ra cảm xúc bạo nộ như thế, cô vẫn luôn biết người đàn ông này nhìn như không có điểm mấu chốt, kỳ thật nội tại lại có một đạo hồng câu không cách nào vượt qua.
Bị anh nhục mạ như vậy, Tuyết Vi vô lực phản bác.
Tình thế này tựa hồ đều chứng minh sự thật cô chính là một tiện nhân!
Nhưng……
Vì sao cô cùng Bạch Dạ biến thành như vậy? Vì sao đi đến một bước này?
Tầm mắt khó hiểu nhìn chung quanh gian phòng này, Tuyết Vi nhìn Mộ Thần Hiên, lại chậm rãi nhìn về phía Bạch Dạ bên cạnh …… Thơ_Thơ_ddlqd
Cô làm sao!?
Làm sao sẽ cùng Bạch Dạ đi đến một bước này?!
Cô rốt cuộc đang làm cái gì?!
Buồn cười, thật buồn cười!
Tuyết Vi chỉ cảm thấy đại não mình lại trống rỗng, nếu bởi vì yêu Bạch Dạ phát sinh chuyện như vậy, cô không oán không hối hận; nhưng……
Cô đối với Bạch Dạ tình yêu kia sớm đã đóng băng ở trong lòng, trong trí nhớ gác lại quá khứ. Cô rõ ràng biết bây giờ mình đã yêu Hoàng Phủ Minh.
Như vậy nếu yêu Hoàng Phủ Minh, vì sao cô lại muốn cùng Bạch Dạ làm ra chuyện gây rối như vậy?
Tầm mắt rủ xuống, Tuyết Vi mặt vô cảm nhắm hai tròng mắt lại ……
“Thần Hiên! Chuyện này là tôi sai, không quan hệ với Vi Nhi!” Bạch Dạ vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng mở ra đôi tay Mộ Thần Hiên nắm chính cổ mình.
“Dạ, đến lúc này cậu còn muốn biểu hiện cậu đại nhân đại nghĩa sao? Tôi ở trên máy theo dõi đã thấy được các người là hai bên tự nguyện! Cậu cho rằng chuyện này nếu nháo đến nơi Minh, cậu đem chuyện một mình gánh chịu, sẽ có hậu quả nào?!” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Chả sao cả, anh đi theo Minh nói đi, chính là trách nhiệm của tôi, không quan hệ với bất luận kẻ nào.” Cảm xúc Bạch Dạ vô cùng bình tĩnh, anh hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị gánh vác hết thảy hậu quả.
Lời editor : mọi người yên tâm, tuyết vi và bạch dạ quả thật bị trúng thuốc, xem tiếp chương sau sẽ rõ. Tác giả sau khi cho ăn ngọt thì ngược vài chục chương, rồi sẽ ngọt tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]