“Ha hả, so với nói là nhìn chị, chi bằng Nói, bọn họ là đang nhìn em. Chúng ta sắp hai năm không gặp đi. Em thật càng lớn càng xinh đẹp.” Tuyết Khả Duy nhếch khóe môi, mỉm cười xoay đầu. “Bảo bảo mấy tháng rồi?”
“Hơn bốn tháng.” Tuyết Vi theo bản năng mơn trớn chính bụng mình, trên mặt chảy qua nụ cười ngọt ngào khó nén.
“Thật tốt. Tuy rằng chị gả vào Nhà họ Hoàng Phủ sớm hơn em, nhưng mà, bụng em lại tranh đua hơn chị nhiều. Em và Minh thế nào? Anh ta hẳn là thực yêu em đi?”
Bị hỏi đến vấn đề này, Tuyết Vi chỉ cười cười như cũ, cũng không có trả lời.
“A, cũng đúng, chị hỏi vấn đề này cũng chỉ dư thừa. Ngẫm lại tính cách Minh, hoặc là không yêu, một khi yêu …… sẽ ghi sâu tận xương tủy.”
Ngẩng đầu.
Tuyết Khả Duy mang kính râm, Tuyết Vi không cách nào từ trong ánh mắt cô nhìn trộm bất cứ tin tức gì.
Nhưng, từ trong lời Nói của Tuyết Khả Duy, cô mơ hồ nghe ra một tia…… “Chị cả thực hiểu biết Minh sao?”
“Cũng phải đi. Hai chúng ta vẫn luôn là bạn học đại học, lúc sau lại ở cùng một quân khu, lại biến thành người một nhà, cho nên……” Nói đến đây, Tuyết Khả Duy theo bản năng nhún vai.
Như thế làm Tuyết Vi không khỏi nhớ tới lần đó trong buổi họp thường niên của Quân Khu Bạch Hổ, treo ở lễ đường là tấm ảnh Tuyết Khả Duy và Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_lequydon Đối với bức ảnh kia, Tuyết Vi vẫn luôn không muốn đi nhìn trộm cái gì, bao gồm thời khắc này, cô cũng không nghĩ từ trong lời Tuyết Khả Duy nói phân tích càng sâu trình tự gì.
“Ha hả, chị cả, chị vẫn luôn cùng anh rể ở nước ngoài. Lần này đột nhiên trở về……” Tuyết Vi dừng một chút, chậm rãi nghiêng người quấy thìa, trong khoảnh khắc nâng lên mi mắt, cô lạnh lùng nói: “Vì chuyện Chị hai đi?”
“Thông Minh, chị cũng không vòng quanh với em. Chị hy vọng em có thể ra mặt cầu Minh thả Em hai.” Ngữ khí Tuyết Khả Duy thập phần cường ngạnh, dường như không cho Tuyết Vi bất luận đường sống gì suy xét.
Đây là phong cách làm việc của một vị nữ trung tướng duy nhất của Quân Khu Bạch Hổ, ngoài nhìn như dịu dàng, thanh nhã, kỳ thật thủ đoạn cường ngạnh, không ướt át bẩn thỉu, lại mang theo cao ngạo nào đó.
Đương nhiên……
Đây cũng là chỗ nào đó cô và Tuyết Vi tương tự.
“Lý do!” Hai chữ lạnh lùng, Tuyết Vi buông thìa trong tay, đôi tay vây quanh ở trước người.
“Rất đơn giản, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Như vậy, Nhà họ Tuyết chúng ta vinh, tức em vinh, Nhà họ Tuyết chúng ta nhục, tức em nhục. Bây giờ Em hai làm ra chuyện như vậy, em cảm thấy…… em sẽ sáng rọi ở nơi nào?!”
Nghe lời Nói sắc bén của Tuyết Khả Duy, con ngươi Tuyết Vi không khỏi ảm đạm xuống ……
Đạo lý này, cô làm sao không hiểu chứ?
Giữa Chị em đấu lẫn nhau, có thể tiện nghi ai? Còn không phải khát vọng người ngoài chế giễu sao?
Nhưng mà……
Cô chỉ là không cam lòng, không cam lòng, lúc Nhà họ Tuyết có chỗ lợi, liền sẽ đá cô văng ra xa xa; một khi Nhà họ Tuyết gặp nạn, liền mang cô lên. Này…… Thực buồn cười không phải sao?! Thơ_Thơ_lequydon
“Chị cả, về chuyện Chị hai, em đều có tính toán.”
“OK. Chị đi trước.” Nói xong, Tuyết Khả Duy đứng lên, ném xuống 200 đồng tiền cà phê. Nhưng mới vừa đi không tới hai bước…… “Về chuyện chị trở về, em không cần nói với người Nhà họ Hoàng Phủ. Đặc biệt là…… Minh!”
Trên đường phố.
Tuyết Vi mặt vô cảm đi về Nhà họ Hoàng Phủ.
‘Về chuyện chị trở về, em không cần nói với người Nhà họ Hoàng Phủ. Đặc biệt là…… Minh! ’
Vì sao chị cả đặc biệt nhắc tới Minh?
Còn có, khẩu khí chị nhắc tới Minh ……
“Thật là làm người khó chịu.” Tuyết Vi lạnh lùng nheo mắt, âm thầm nghiến răng. Nếu Tuyết Khả Duy có thể giống Tuyết Phỉ Nhi như vậy đẹp thấu liền dễ làm. Nhưng mà, cho tới nay cô đều chưa từng nhìn thấu qua con người Tuyết Khả Duy!
‘ linh linh linh……’
Một trận tiếng chuông điện thoại truyền đến, Tuyết Vi dừng bước chân, nhìn điện báo biểu hiện. “alo?” Mặt mỉm cười tiếp điện thoại.
“em rời giường chưa?”
“Đương nhiên, bây giờ đều sắp đến thời gian anh tan tầm, em có thể không dậy nổi sao?”
“không phải anh kêu em sau khi rời giường gọi điện thoại cho anh sao?!”
Nghe bên kia điện thoại, giọng Hoàng Phủ Minh có chút oán trách, lúc này Tuyết Vi mới nhớ tới…… “Ha, trong lúc nhất thời em đã quên.”
“A.” Thơ_Thơ_lequydon
“này, anh cười lạnh là có ý tứ gì?” Tuyết Vi ra vẻ bất mãn ngồi ở trạm ghế nghỉ chân giao thông công cộng.
“em nói đi?”
“em Nói, em nói cái gì, em còn không có trách anh đâu. Anh cũng không lên tiếng gọi liền đi rồi, còn ném xuống 2000 đồng, anh coi em là người nào? Ở trong lòng anh em chỉ giá trị hai ngàn sao?”
“hả?” Bên kia Điện thoại Hoàng Phủ Minh nhăn mày: “em vậy mà còn dám trả đũa với anh sao? Anh không viết sao, anh không đành lòng đánh thức em. Hơn nữa, anh không chỉ thả 2000 đồng, còn có cái thẻ ngân hàng nữa. Em cảm thấy ai qua đêm trả phí là phóng tiền mặt, lại phóng thẻ ngân hàng?”
“anh!” Độc miệng. Ông xã nhà cô nói trắng ra là chính là xấu xa thêm độc miệng.
Mỗi lần đều có thể chọc cô không còn lời nói. “Hừ, mặc kệ anh.”
“Ai ai ai, đừng nóng giận. Nói cho ông xã bây giờ em ở đâu?”
“Không nói cho anh!”
“vậy…… Ông xã dụng tâm tự tính đoán xem em ở đâu, thế nào?”
Nghe miệng lưỡi Hoàng Phủ Minh ra vẻ thần bí, Tuyết Vi khinh thường liếc mắt: “anh đoán a.”
“ừ…… anh nghĩ, bây giờ hẳn là em đang ngồi.”
“ừ, đoán đúng rồi.”
“Hơn nữa…… Là ngồi ở bên cạnh đường cái.”
“Thiết, Hoàng Phủ Minh, anh bớt ở kia cố lộng huyền hư, bên này có tiếng xe, ngốc tử cũng biết em ngồi ở bên cạnh đường cái. Có bản lĩnh anh nói em ngồi ở con phố nào, ngồi ở vị trí nào.” Một tay Tuyết Vi vây quanh ở ngực, bày ra bộ dáng khiêu khích. Thơ_Thơ_lequydon
“chậc, cái này sao…… Hơi có chút khó khăn. Em để ông xã cẩn thận cảm ứng một chút……” sau khi tạm dừng vài giây, Hoàng Phủ Minh đột nhiên mở miệng: “Có! Bây giờ hẳn là em ở đường cái nam bắc, ngồi phía dưới trạm giao thông công cộng lộ 603!”
Oa dựa!
Thần?
Tuyết Vi giật mình đứng lên: “Hoàng Phủ Minh, làm sao mà anh biết được?”
“Bởi vì…… anh vẫn luôn đứng ở phía sau em.”
“Nha……” Vừa nghe tiếng nói chuyện sau lưng, Tuyết Vi sợ tới mức điện thoại cầm trong tay đều ném đi ra ngoài.
Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt nở nụ cười xấu xa, thẹn quá thành giận nắm lên nắm tay: “anh tên hỗn đản này, làm em sợ muốn chết!”
“em chỉ có chút lá gan này sao?” Hoàng Phủ Minh thu điện thoại trong tay trở về, mỉm cười tiến đến trước mặt cô. (xem nhanh ở trang dembuon chấm vn)
“Hừ, mặc kệ anh, thật chán ghét.” Tuyết Vi quay đầu muốn đi.
Anh đột nhiên vươn tay, một tay kéo cô vào trong lòng ngực: “Đi thôi, cùng ông xã về nhà.”
“Lúc này mới vừa khởi điểm, còn chưa tới giờ tan tầm đâu?”
“anh ra tới làm việc, đã xong xuôi, cũng không cần trở về bộ đội. Đi rồi, về nhà.” Hoàng Phủ Minh kéo tay Tuyết Vi liền mang theo cô lên xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]