Theo lượng tiếng bước chân lớn càng thêm tiếp cận.
Thân ảnh Tuyết Vi dần dần xâm nhập vào tầm mắt Hoàng Phủ Minh.
“Hoàng, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân.” Một câu ‘ phụng mệnh thức ’ tiếp đón rơi xuống.
Mộ Thần Hiên nhanh chóng dừng bước chân đi trước : “Tuyết Vi?” Tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh.
Anh giống như là cái gì đều không có nhìn đến, tiếp tục đi trước.
Thấy vậy, Mộ Thần Hiên cũng thật sự khó mà nói cái gì, chỉ phải theo đi lên.
Đội ngũ ‘ hộ giá ’ dần dần rút lui, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thật ra cô thật ‘ rất ’ cảm tạ Hoàng Phủ Minh có thể sử dụng thái độ như vậy tới đối đãi mình, cũng bớt xấu hổ.
“Đây là em tặng cho anh chocolate, hy vọng anh có thể nhận lấy.”
“Đây là của em, đây là của em……”
“Nhận của em, của em!”
Lúc đi qua hành lang, Tuyết Vi nghe được một trận tiếng ồn ào, cô theo giọng nói nhìn qua đi.
Chỉ thấy, dưới bóng cây ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao gầy đang bị không ít ‘ nữ ’ binh đoàn ‘ vây công ’.
Trên tay người đàn ông ôm không ít chocolate, còn có ‘ nữ ’ binh đang cuồn cuộn không ngừng nghẹn nhét trong tay anh, vừa thấy liền biết người đàn ông này nhất định là vô cùng chịu ‘ nữ ’ sinh hoan nghênh.
“Tê, bóng dáng này ……?” Tuyết Vi nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông không đánh giá được.
Người anh mặc quân trang tổng quân khu Bạch Hổ, trong miệng đầu hổ phía sau lưng hàm chứa một chữ ‘ linh ’. Cô càng xem bóng dáng này càng như là…… Hoàng Phủ Minh?! Thơ_Thơ_ddlequydon
Nhưng, rõ ràng vừa rồi Hoàng Phủ Minh từ bên cạnh đi qua cô, đi tới phòng họp.
Đang xem xem huân chương trên quân trang người đàn ông kia, không có bất luận danh hiệu gì, hẳn là không phải là Hoàng Phủ Minh mới đúng.
Xuất phát từ tò mò, Tuyết Vi kéo cửa sổ ra, cố gắng thò đầu ra, muốn vừa thấy chân diện mục người đàn ông.
Lúc này, vừa lúc người đàn ông kia cũng quay đầu lại, vừa vặn cùng Tuyết Vi tầm mắt tương ‘ giao ’.
Thật quen mặt!!!
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt người đàn ông.
Người đàn ông lần đầu qua đi, nói với những ‘ nữ ’ binh đó vây quanh mình, hơi hơi cười cười: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi vội, không thể nhận chocolate của các người.”
“Ác……” nhóm ‘ nữ ’ binh chỉ phải mất mát rời đi.
Rốt cuộc ‘ trừu ’ thoát thân, người đàn ông xoay người tới gần Tuyết Vi.
Cô giống như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói, vẫn không nhúc nhích ghé vào chỗ cửa sổ nhìn người đàn ông một chút, một chút ‘ bức ’ gần chính mình……
“Hi, bảo bối.”
Cách một bức tường, khoảng cách mặt hai người cũng chỉ có mấy cm, người đàn ông cười tà chào hỏi với cô, vung tay liền trích rớt mũ lính trên đầu ……
Trong phút chốc, con ngươi Tuyết Vi mở lớn, cô chỉ cảm thấy trước mắt có loại cảm giác trời đất quay cuồng ……
‘ thao ’ trong sân.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Nguyệt ngồi song song ở một cái ghế dài.
Nếu không phải ngũ quan Hoàng Phủ Nguyệt còn không có biến, cô thật sự! Thật sự! Một chút đều nhận không ra anh. Thơ_Thơ_ddlequydon
Trời biết, bây giờ tạo hình Hoàng Phủ Nguyệt là cái dạng gì.
‘ sắc ’ đỏ biến thành ‘ sắc ’ đen không Nói, ngay cả một đầu tóc dài cũng bị cắt thành một đầu tóc ngắn mấy tấc. Nguyên bản tà mị hoàn toàn không còn tồn tại nữa; ngay cả mị ‘ hoặc ’ câu nhân kia cũng biến mất không hình không bóng.
Nhưng thật ra đừng Nói, cái dạng Hoàng Phủ Nguyệt hương vị dương cương thật mạnh không ít, chợt vừa thấy thật đúng là có vài phần tương tự với Hoàng Phủ Minh, khó trách là anh em.
“Bảo bối, từ khi chúng ta ngồi ở chỗ này, cô đã nhìn tôi 20 phút, chẳng lẽ không nghĩ nói cái gì đó với tôi sao?”
Vấn đề, cô thật sự bị dọa choáng váng được không.
Trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Nguyệt trích rớt mũ lính, lòng cô muốn khóc đều có.
Tà Nguyệt của cô đâu? Tà Nguyệt đi đâu, người đàn ông trước mắt chẳng qua chỉ là một soái ca diện mạo rất tuấn tú mà thôi!!!
“Tới, ăn chút chocolate đi.” Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt lột ra một miếng chocolate liền nhét vào miệng Tuyết Vi.
Cô cứng đờ cắn hai miếng, lúc này mới thoáng hồi một chút hồn: “Ô…… Nguyệt, anh làm sao vậy? Bây giờ sao anh biến thành dáng vẻ này?!!!” Vừa kinh vừa sợ dò hỏi xong, nước mắt ở hốc mắt cô đánh lên.
“bây giờ bộ dáng anh cũng còn có thể đi?” Hoàng Phủ Nguyệt bất đắc dĩ ‘ sờ ’ một phen đầu tóc ngắn của mình, gương mặt miễn cưỡng bài trừ nụ cười.
Anh thật vất vả mới miễn cưỡng tiếp nhận tạo hình mình bây giờ, bị Tuyết Vi nháo như vậy, anh cũng có chút khó chịu.
“Nơi nào có thể? Tà Nguyệt đại nhân của tôi đâu?? Tà Nguyệt đại nhân của tôi đi đâu……??”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi ghét bỏ, Hoàng Phủ Nguyệt an ủi vỗ vỗ vai cô: “Bảo bối, tôi chính là thay đổi một cái tạo hình mà thôi, Tà Nguyệt như cũ là tôi, chẳng lẽ…… bây giờ cô đã không còn yêu tôi nữa?” Thơ_Thơ_ddlequydon
“tôi…… Đã vô lực đi yêu…… Thực xin lỗi, tôi thật sự không tiếp thu được bộ dáng anh bây giờ, tôi quyết định về nhà thiêu hủy tất cả cd của anh, Gặp lại!” Tuyết Vi ủ rũ cụp đuôi đứng lên.
“này!!” Tay Hoàng Phủ Nguyệt trảo một cái đã bắt được cổ tay cô: “cô gái này làm sao nông cạn như vậy? Tôi chỉ xén tóc mà thôi, cô liền phải di tình biệt luyến sao?!!”
“Xin lỗi…… xin cho tôi chút thời gian bình tĩnh …… Gặp lại……”
“này, làm sao cô không hỏi xem tôi vì sao được thả ra, lại mặc vào quân trang, chỉ biết quan tâm tạo hình của tôi, hừ!!”
Hả……? Cũng phải ha!
Tuyết Vi lập tức liền khôi phục bộ dáng bình thường, nôn nóng ngồi trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt: “anh đây là tình huống làm sao? Làm sao tới bộ đội? Lại còn ăn mặc quân trang của tổng quân khu?”
“hả? Cô thật đúng là biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Tôi vẫn không nói cho cô!” Anh cố ‘ lộng ’ mê hoặc vây quanh đôi tay.
Người ‘ nữ ’ này ăn uống nếu như bị treo lên, không có được đáp án thì rất khó chịu. “Cầu xin anh, nói cho tôi đi……” Tuyết Vi cầu xin lắc lắc cánh tay anh.
Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt vừa chuyển, cười tà nói: “Vậy cô còn có thể tiếp tục yêu tôi hay không?”
“tôi suy xét một chút.”
“Kia tính……”
“Nói cho tôi đi.”
“Không nói……”
Hai người cứ như vậy anh tới tôi đi một hồi lâu, rốt cuộc Hoàng Phủ Nguyệt đem tình hình thực tế nói cho Tuyết Vi…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Cũng chính là sau khi Tuyết Vi rời đi Nhà họ Hoàng Phủ không lâu, Hoàng Phủ Nguyệt thật sự kiềm chế không được, chết sống cầu Hoàng Phủ Minh giúp mình chạy ra ngoài.
Hoàng Phủ Minh nghĩ nghĩ, em trai mình cũng bị cầm tù mấy tháng, hẳn là không sai biệt lắm thu ‘ tính ’. Vì thế liền Nói cùng cha, muốn Hoàng Phủ Nguyệt tiến vào đoàn văn công tổng quân khu Bạch Hổ công tác.
Đến lúc này, lão gia tử xem như được như ý nguyện kêu con trai út đi bộ đội tham gia quân ngũ; thứ hai, Hoàng Phủ Nguyệt có thể ca hát như cũ. Thật sự là chiêu số đẹp cả đôi đàng.
“Ha, cái này Hoàng Phủ Minh thật là thông minh!” Tuyết Vi nghe xong không khỏi vỗ tay kêu lên.
“Đó là. Anh hai tôi chính là nhiều biện pháp, nếu anh muốn làm thành chuyện, liền không có một chuyện nào thất bại.”
Điểm này, Tuyết Vi đã sớm phát hiện.
Hoàng Phủ Minh người này, chợt thoạt nhìn lạnh như băng, tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện anh là loại hình ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa, đầu óc đặc biệt linh hoạt, lại thập phần khiêm tốn, thật là người đàn ông cực kỳ có lực hấp dẫn.
“Thế nào? Muốn suy xét trở về Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi hay không?” Hoàng Phủ Nguyệt cười tà bên cạnh Tuyết Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]