Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ 
“Vào đi.”

Chỉ chốc lát sau, tên gia đinh thông tin kia liền lặng lẽ mang Ninh Ninh vào phòng Diệp Triết Hạo.

Ở dưới ánh đèn tối tăm chiếu rọi, sắc mặt Diệp Triết Hạo nhìn lên có chút tiều tụy, anh vô lực nâng lên mí mắt, nhìn Ninh Ninh liếc mắt một cái, lại rũ xuống: “Chuyện gì, Ninh Ninh?”

“Diệp thiếu gia, đây là tiểu thư nhà tôi kêu tôi giao cho ngài.” Ninh Ninh mới vừa lấy ra lá thư Tuyết Vi cho cô.

Diệp Triết Hạo giống như là điên rồi đoạt qua, cuống quít mở ra, cẩn thận đọc lên……

Thật lâu sau qua đi……

“Ha, ha ha ha……” Anh đã bi thương lại vui mừng phá lên cười.

Nụ cười kia thoạt nhìn rất là quỷ dị, Ninh Ninh ở bên bị dọa đến ngây người hỏi: “Diệp thiếu gia, ngài…… Còn khỏe chứ?”

“Ha hả, bây giờ tôi…… khỏe rất nhiều!” Thu hồi lá thư kia, vẻ mặt Diệp Triết Hạo rõ ràng tinh thần toả sáng rất nhiều, ngay cả cặp con ngươi u ám kia cũng khôi phục chút thần thái: “cô giúp tôi nói cho tiểu thư cô……”

“Nói cái gì? Diệp thiếu gia.”

Nhà họ Tuyết.

Lúc này đây Tuyết Vi trở về hoàn toàn không có cấp cơ hội cho Tuyết Vĩ Quốc có thể biểu diễn trò chơi “Đại biến mặt”. Nhưng mà, cô lại không có bởi vậy mà cảm thấy một tia vui vẻ……

Trong phòng.

Tuyết Vi như suy tư gì dựa vào trên đầu giường, đôi tay nhỏ chậm rãi xoa bụng……

“Thực xin lỗi, con……” Thơ_Thơ_ddlequydon

“Mẹ lợi dụng con……”

“giữa Mẹ và ba ba chính là quan hệ ích lợi, cho nên mẹ rõ ràng biết loại “Ích lợi” này là thêm đả thương tâm người.

Chính là…… trước khi Mẹ lợi dụng con liền hạ quyết tâm muốn sinh hạ con, này, cùng ích lợi không quan hệ……”

Có lẽ là bị Bạch Dạ chấp nhất lay động đi.

Cô vốn thật sự không nghĩ sinh hạ đứa nhỏ này, kêu anh cảm nhận được vô ái, vô phụ sinh hoạt.

Nhưng mà……

Bạch Dạ nói lại làm sao không hề có lý đây?

Ai cũng không có tư cách xóa bỏ một cái sinh mệnh tồn tại. Nếu ông trời ban nó cho cô, như vậy đã là một loại duyên phận.

Tương lai, sinh hoạt đứa nhỏ này vui vẻ hay là không vui, toàn bộ đều là nhân vi, cô có thể sáng tạo ra hạnh phúc cho đứa nhỏ này; mà đứa nhỏ này cũng có thể vì chính mình sáng tạo hạnh phúc, không phải sao?

“Nhưng, con, trước mắt mẹ cần thiết lợi dụng con tới kiềm chế ông ngoại con. Bởi vì chỉ có như vậy…… bà ngoại con mới sẽ không bị kẻ gian làm hại, thỉnh con tha thứ tư tâm của bản thân mẹ được chứ?”

Không phải Tuyết Vi nhìn không ra dã tâm của cha, cô đã từng vẫn luôn cho rằng cha nịnh bợ Nhà họ Hoàng Phủ là vì thấy người sang bắt quàng làm họ, cho đến khi Hoàng Phủ Minh đối với Tuyết Vĩ Quốc lần lượt biểu hiện ra bài xích, cùng với bộ dáng Tuyết Vĩ Quốc dối trá, Tuyết Vi biết……

Dã tâm của cha tuyệt đối không chỉ là vì thấy người sang bắt quàng làm họ đơn giản như vậy, sau lưng nhất định có âm mưu càng cường đại hơn. Đáng tiếc……

Đây hết thảy đều đã không quan hệ với cô, cô cũng sẽ không đi khai quật thêm âm mưu kia là cái gì. Thơ_Thơ_ddlequydon

Bây giờ, sinh mệnh cô chỉ có mẹ, chỉ có đứa nhỏ này.

Muốn mẹ được chu toàn, cô không thể không tạm thời lợi dụng đứa nhỏ này tới kiềm chế Tuyết Vĩ Quốc và Địch Mạn Lị một chút ……

Mi mắt rủ xuống, tay nhỏ Tuyết Vi khẽ vuốt bụng, dùng sức bắt quần áo bụng trước: “Bảo bối, con tin tưởng mẹ, đối đãi lúc con sinh ra, ai cũng đừng nghĩ coi con như công cụ. Ai cũng…… Đừng nghĩ!” Trong con ngươi trong suốt nháy mắt xẹt qua một mũi nhọn sắc bén.

Đứa trẻ của cô không phải là công cụ bị người khác lợi dụng, mẹ của cô cũng tuyệt đối không bị người khác khi dễ.

Chỉ đợi…… khi thời cơ chín mùi!

“Tiểu thư……” Cửa phòng mở ra, Ninh Ninh bước nhanh đi đến.

Tuyết Vi thu hồi vẻ mặt trên mặt kia, nhàn nhạt nói: “Đồ vật đưa Diệp Triết Hạo chưa?”

“vâng, đã đưa. Tiểu thư, Diệp thiếu gia kêu em mang theo một câu cho chị.”

“Nói cái gì?”

“Anh ta kêu em nói cho chị……”

“cô giúp tôi mang câu nói cho tiểu thư cô……” 

“Nói cái gì? Diệp thiếu gia.”

“cô nói cho Vi Vi, Hoàng Phủ Quân Trường là người đàn ông vô cùng ưu tú, bại bởi anh ta, tôi tâm phục khẩu phục. Người đàn ông này đã có năng lực xưng bá tứ quốc; lại có người đàn ông như vậy dựa vào. Tôi chúc cô ta hạnh phúc, hy vọng cô ta và Hoàng Phủ Minh có thể vui sướng sinh hoạt đi xuống……”

Một câu này, là Diệp Triết Hạo đánh tâm nhãn cho Tuyết Vi.

Tuyết Vi nghe Ninh Ninh tự thuật xong, tự giễu cười cười: “Người đều đã rời đi, hạnh phúc, vui sướng cái rắm. Hơn nữa…… Lại không có cảm tình!”

Nhưng thật ra cô càng ngày càng tò mò. Thơ_Thơ_ddlequydon

Rốt cuộc Hoàng Phủ Minh làm cái gì đối với Diệp Triết Hạo?

Theo lý thuyết ăn một trận đánh, trong nhà lại thiếu chút nữa bị Hoàng Phủ Minh làm cho phá sản. Diệp Triết Hạo nên hận Hoàng Phủ Minh mới phải, làm sao ngược lại đối với anh tâm phục khẩu phục?

Còn nói cái gì……

Năng lực xưng bá tứ quốc; người đàn ông ở nhà sinh hoạt dựa vào cảm giác. Hoàng Phủ Minh có tà như anh nói hay không?

Không từ trước đến nay đều là người đàn ông thành đại sự, thường thường không cách nào cố gia sao?

“Tiểu thư …… Ninh Ninh rất hiếu kì, rốt cuộc ở thư cho Diệp thiếu gia chị viết cái gì? Sau khi Diệp thiếu gia xem xong quả thực là sức sống gấp trăm lần.”

“Đúng không?” Đôi tay Tuyết Vi vây quanh trước người, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nếu như vậy thì tốt rồi. Đồ nha đầu thúi, chi tiết, cũng đừng hỏi thăm.”

“Hừ, tiểu thư, chị thật là keo kiệt!”

Trong phòng tối tăm.

Diệp Triết Hạo ngồi ở bên án thư, một lần lại một lần đọc lá thư Tuyết Vi viết cho mình ……

“Triết hạo.”

Tôi vốn không muốn cùng anh có bất luận dây dưa gì, bởi vì tôi lý giải tôi, xa lạ đã là cảm tình tốt nhất lắng đọng lại.

Nhưng mà……

Tôi cảm thấy tôi thiếu anh một ít đồ vật, thiếu anh một công đạo; thiếu anh một người đàn ông có tôn nghiêm; thiếu anh thời gian hai năm; thiếu anh một cái mệnh, cần thiết công đạo rõ ràng với anh! Thơ_Thơ_ddlequydon

Không biết anh còn nhớ rõ một ngày kia chúng ta chia tay hay không.

Tôi hẹn anh ra tới, anh không có xuất hiện. Tôi gặp được anh cùng Chị hai tôi ở bên nhau, tôi ngạo mạn nói…… tôi hẹn anh vốn là muốn cùng anh chia tay, gả cho Hoàng Phủ Minh.

Này…… Cũng không phải sự thật.

đây chỉ là tôi nhất thời mau miệng mà đến.

Thực tế……

Một đêm kia, tôi hẹn anh, là muốn cùng anh thành đôi.

Ha hả, chính là anh biết không? Một đêm kia, tôi vậy mà say rượu đi nhầm phòng, bị một người đàn ông tôi hoàn toàn không quen biết cướp đi.

Này…… Hẳn là anh vẫn luôn rối rắm, nguyên nhân hận tôi đi?

Cảm thấy tôi cùng anh ở bên nhau hai năm, cái gì đều không có trả giá, còn cho anh đội nón xanh? Bây giờ, tôi muốn nói cho anh, Triết Hạo, tôi chưa bao giờ phản bội qua anh. Tôn nghiêm của anh, vứt bỏ ở nơi nào, tôi cần thiết muốn từ nơi đó cho anh!

Nhìn đến nơi này, anh ngàn vạn đừng cảm thấy áy náy.

Có lẽ anh cũng không biết, lúc sau phát sinh chuyện này tôi có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu thương tâm. Chính là…… Chậm rãi…… Chậm rãi…… tôi phát hiện, là người đàn ông xa lạ kia cứu vớt cả đời tôi!

Nếu tôi không có đi sai phòng, nếu anh phó ước. Khả năng chúng ta đã kết hôn.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.