Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

Bạch Dạ mỉm cười lắc lắc đầu: “Bác, là Minh vẫn luôn chiếu cố cháu mới đúng.”

“Ai, mặc kệ thế nào, hai ta trước cạn ly này.”

Rơi vào đường cùng, Bạch Dạ chỉ phải đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Lúc này mới vừa buông ly rượu.

Hoàng Phủ Dương Vinh liền lần nữa rót đầy ly rượu, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “Minh Nhi, con biết cha vì sao ở trong đám tiểu bối các con thích nhất Bạch Dạ không?”

“Biết.”

“Ha hả, đếm hết binh lính quân khu, tổng cộng hơn năm vạn người, chỉ nói có quân hàm phải gần ngàn người. Nhưng tinh tế sàng chọn một chút, có mấy người là bằng vào bản lĩnh thật thăng tiến đi lên? Lại có mấy người không phải dựa quan hệ, nhờ thân thích thăng đi lên? Duy độc có Bạch Dạ!”

Hoàng Phủ Dương Vinh tán thưởng vỗ lên cái bàn: “Từ binh lính bình thường nhất, đến trung tướng, tướng quân từng bước một thăng, từng bước một thăng, tất cả đều là dựa vào bản lĩnh thật đoạt được hết thảy hôm nay. Nói cách khác, nếu cha cháu còn trên đời nói……”

“Lão gia, Tết nhất, chúng ta miễn bàn chuyện thương tâm đi?” Dạ Phi Nhã Lệ cắt đứt lời cảm xúc càng thêm kích động Hoàng Phủ Dương Vinh.

“được, không đề cập tới, không đề cập tới.” Ông ai thán một hơi, buồn bã uống một ngụm rượu trắng.

Đến nỗi, Hoàng Phủ Dương Vinh chưa nói xong, Tuyết Vi đã biết ông muốn nói chính là cái gì. Thơ_Thơ_ddlequydon

Nếu cha Bạch Dạ còn trên đời, chỉ sợ lấy năng lực của Bạch Dạ, khả năng tám năm trước chính là tướng quân đi?!

Con ngươi ảm đạm ngắm mắt Bạch Dạ bên cạnh ……

Lúc cô ở trường quân đội hoàng bộ liền nghe nói qua, Bạch Dạ là cô nhi.

Cha chết trận sa trường, mẹ cùng nhau tuẫn táng, chỉ để lại anh mới bốn tuổi một mình cô độc tồn tại.

Khác với những người trong quân khu ……

Bạch gia cũng chỉ có đơn truyền, cũng chỉ có một mình Bạch Dạ mà thôi, anh chỉ có một mình như vậy từ khi bốn tuổi vẫn luôn sống đến bây giờ……

Tưởng tượng đến đó Tim Tuyết Vi liền mơ hồ phiếm đau.

Liền tính là cô thảm, cũng có mẹ còn sống nương tựa lẫn nhau, nhưng Bạch Dạ…… Cái gì đều không có…… Cái gì đều không có sống hai mươi ba năm……

“Tuyết Vi!”

Giọng nói Hoàng Phủ Dương Vinh lôi suy nghĩ Tuyết Vi trở lại, cô cuống quít nuốt xuống chua xót trong xoang mũi, mỉm cười nói: “Bác, có chuyện gì?”

“cháu đừng chỉ lo ăn cơm, chiếu cố khách khứa. Nói về công, Bạch Dạ là thượng cấp lãnh đạo của cháu; nói về tư, nó chính là con trai bác, tương lai nếu cháu cùng Minh kết hôn, nói tới bối phận, cháu phải gọi anh một tiếng anh trai!”

Anh trai?

Mắt cô hoảng loạn chậm rãi đối diện cặp mắt Bạch Dạ.

Đối mặt quan hệ ‘ phức tạp ’ như vậy, hiển nhiên Tuyết Vi rất là mâu thuẫn, thậm chí cảm thấy…… Có chút ghê tởm! Thơ_Thơ_ddlequydon

Nếu biết sớm chút, quan hệ giữa Bạch Dạ và Hoàng Phủ Minh như anh em, cô nhất định cũng sẽ không theo Hoàng Phủ Minh nói chuyện gì ‘ hợp tác ’!

“Tuyết Vi, cháu ngây người cái gì? Bác đang nói với cháu.” Hoàng Phủ Dương Vinh hơi bất mãn đã mở miệng.

Cô hoàn toàn không biết bây giờ mình nên làm cái gì, nên làm sao đi chiếu cố Bạch Dạ?!

“Tuyết Vi, có phải cô không thoải mái hay không?” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng buông xuống chén đũa trong tay.

“Không, không có.”

“Còn nói không có? Sáng sớm hôm nay không phải cô nói cho tôi, bởi vì chuyện ngày hôm qua, một đêm qua cô cũng chưa ngủ ngon sao? Nếu không, bây giờ cô trở về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi thôi.”

Hoàng Phủ Minh anh……

A.

Tuyết Vi lập tức đã nhận ra Hoàng Phủ Minh dụng tâm lương khổ, ra vẻ khó xử nói: “Như vậy có phải không quá lễ phép hay không? Rốt cuộc……”

“Tuyết tiểu thư, cô không cần để ý đến tôi, nếu không thoải mái, trước tiên lui về nghỉ đi.” Bạch Dạ mặt vô cảm nói xong, mỉm cười nhìn về phía Hoàng Phủ Dương Vinh: “Bác, ý bác sao?”

“Nếu Dạ đều không ngại, vậy Tuyết Vi, cháu liền nhanh trở về nghỉ ngơi đi thôi.”

“vâng, vâng ……”

Bắt lấy cọng rơm cứu mạng này, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói lời từ biệt với mọi người rời khỏi chỗ ở Hoàng Phủ Dương Vinh ……

Bệnh viện riêng.

“Phỉ Nhi, ăn một chút gì đi.” Trong phòng bệnh cá nhân, vẻ mặt Địch Mạn Lị hiền lành bưng lên cháo trong tay. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuyết Phỉ Nhi nằm ở trên giường bệnh, liếc mắt một cái, vẻ mặt khó chịu quay đầu đi: “Tết nhất, mọi người đều có thể mặc quần áo mới, ăn bữa cơm đoàn viên, dựa vào cái gì con phải ở trong bệnh viện?!”

“Phỉ Nhi, mẹ biết trong khoảng thời gian này con chịu khổ, nhưng con chỉ có thể nghỉ ngơi cho tốt, bệnh mới có thể nhanh khỏi không phải sao?”

“Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi? Con đã nằm bao lâu, thân thể đều sắp không động được. Hừ, đây đều là Tuyết Vi tiện nhân kia làm hại! Vì sao mỗi người Nhà họ Hoàng Phủ đều giúp đỡ cô ta tới khi dễ con như vậy!”

“Phỉ Nhi, con bình tĩnh một chút. Nếu con không thích ngốc tại Nhà họ Hoàng Phủ, ngày mai mẹ liền đi tới Hoàng Phủ lão gia nói chuyện từ hôn.”

“Không được!” Lập tức Tuyết Phỉ Nhi ‘ tạch ’ liền ngồi dậy từ trên giường bệnh: “con phải gả cho Hoàng Phủ Minh, con phải làm Quân Trường phu nhân!”

“Ai, con cho rằng mẹ không muốn tìm cho con một người đàn ông có quyền thế gả cho sao? Nhưng chuyện đã nháo tới cục diện bây giờ rồi, căn bản ra ngoài phạm vi khống chế của mẹ, con Nói, con đã thừa nhận với Hoàng Phủ Minh con chính là người phụ nữ trong phòng khách sạn ngày đó, anh ta đều không bận tâm, có thể thấy được, anh ta đã nhận định Tuyết Vi đi?”

“con mặc kệ! Con mặc kệ! Cho dù con không có hy vọng, con cũng sẽ không cho tiện nhân Tuyết Vi kia được thuận lợi gả cho Hoàng Phủ Quân Trường!” Tuyết Phỉ Nhi phẫn hận nắm chặt nắm tay.

Địch Mạn Lị một bên thật sự là bất đắc dĩ, bà so với ai khác đều sợ hãi Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh sự thật ở bên nhau.

Đúng lúc này……

“Tiểu thư, tiểu thư!” Tiểu Hề thở hổn hển cầm trong tay một cái túi giấy chạy vào. “Phu, phu nhân ngài cũng ở đây.”

“Chuyện gì, Tiểu Hề?”

“Có…… Có tin tức tốt.” Thơ_Thơ_ddlequydon

“Tin tức tốt gì?” Hai tròng mắt Tuyết Phỉ Nhi chợt lóe: “Có cái tin tức tốt gì?”

“cô xem!” Tiểu Hề vội vàng đưa túi giấy trong tay qua.

Tuyết Phỉ Nhi nhanh chóng mở ra, cùng mẹ cùng nhìn đồ vật bên trong túi giấy.

Sau một lúc lâu, Tuyết Phỉ Nhi liền lộ ra nụ cười khó nén: “Ha, con muốn đem mấy thứ này giao cho Bác Hoàng Phủ đi.” Nói xong, cô nôn nóng liền chạy xuống giường.

“Phỉ Nhi, con chậm một chút.” Địch Mạn Lị bất đắc dĩ ngăn cản xúc động của con gái: “Chuyện này, con cũng không thể làm như vậy.”

“Mẹ, con không nghe lầm chứ? Đây chính là thời cơ tốt nhất giết chết Tuyết Vi, vậy mà mẹ ngăn cản con?”

“Không phải mẹ ngăn cản con, mà là……” tròng mắt Địch Mạn Lị chuyển động, ở bên tai Tuyết Phỉ Nhi nổi lên chủ ý……

Nhà họ Hoàng Phủ.

Ghê tởm nhất trên thế giới không gì hơn cuối cùng đương sự mới biết bạn trai cũ và bạn trai hiện tại là quan hệ anh em.

Tuy nói vậy, bạn trai cũ này của Tuyết Vi cũng không thể xem như bạn trai cũ; bạn trai hiện tại cũng là giả, nhưng cô vẫn cảm thấy thực ghê tởm!

Nghiêng người ngồi ở tay vịn cầu thang gỗ, Tuyết Vi rũ đầu, trong óc không ngừng quanh quẩn khi ăn cơm theo như lời Hoàng Phủ Dương Vinh nói qua những lời này đó……




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.