Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ 

“Đương nhiên là có chỗ tốt rồi, tôi phải vì Quân Khu Bạch Hổ diệt trừ cái tai họa này. Hừ, tôi xem lần này cho dù là phật tổ Như Lai tới, cũng không thể nào cứu được cô đi?”

“Tai họa? Địch thượng tướng, ông phải biết rằng, tôi chính là Người nhà họ Tuyết, nếu tôi thật là gián điệp quân địch, mẹ kế của tôi, chị họ của ông cũng đừng nghĩ thoát tội!! Nếu là trở về cổ đại, ông là cậu họ bà con xa cũng bị tru di!!”

“cô!!! Hừ, Tuyết Vi ơi Tuyết Vi, cô chết đã đến nơi, miệng vẫn như vậy. Không quan hệ, rốt cuộc cô có phải gián điệp quân địch hay không, tôi thẩm vấn cô sẽ biết. Đi theo tôi!” Nói xong, Địch Uy cường ngạnh túm chặt cánh tay cô.

“Địch thượng tướng, thỉnh ông lập tức buông tay, tôi là người binh đoàn thứ ba, còn không tới phiên ông thượng tướng binh đoàn thứ hai tới thẩm vấn tôi!”

“Tôi biết cô là người binh đoàn thứ ba, chính là, cô cũng không muốn Mộ tướng quân vì cô bị dính tội danh bao che cấp dưới đi? Cho nên, tôi phải vì bảo hộ thanh danh Mộ tướng quân, tự mình thẩm vấn cô!!”

Địch Uy này thật đúng là nói còn dễ nghe hơn so với hát.

Bên ngoài nói là vì giữ gìn thanh danh cho Mộ Thần Hiên; thực tế còn không phải muốn thừa dịp thẩm vấn tra khảo ngược đãi cô sao??

Nay nếu cô thật cùng Địch Uy đi rồi, cho dù tương lai chứng minh mình trong sạch, chỉ sợ cũng không còn nửa cái mạng!! Thơ_Thơ_ddlequydon

“Địch thượng tướng, nếu ông thật là vì thay tướng quân nhà tôi thoát khỏi lời đồn, như vậy, ông thân là thân thích của tôi có phải cũng không nên tham dự trong đó hay không? Ông không sợ người khác nói ông bao che tôi sao?”

“Hừ, Địch Uy tôi từ trước đến nay công tư phân minh, hôm nay tôi liền phải thông qua chuyện của cô nói cho mọi người, tôi tuyệt đối không phải một người chẳng phân biệt công và tư. Lập tức theo tôi đi!!!”

Giữa lúc đấu khẩu, Địch Uy cứng rắn túm Tuyết Vi kéo tới chỗ cửa rồi.

Một tay cô gắt gao bám khung cửa, cùng ông so sức.

“Buông tay!! Buông tay cho tôi!!!” Địch Uy phẫn nộ gào thét.

Mộ Thần Hiên ngồi ở cách đó không xa mấy lần muốn tiến lên đi giúp Tuyết Vi, nề hà anh biết rõ tính nghiêm trọng chuyện này, một khi binh đoàn khác tham dự vào, anh là tướng quân binh đoàn thứ ba cũng bảo vệ không được Tuyết Vi.

“Không buông tay đúng không? Được, vậy cô có thể đừng trách tôi đánh cô.” Nói xong, Địch Uy giơ cao lên cánh tay.

Tuyết Vi theo bản năng nghểnh cổ, nhắm hai mắt lại.

Thời khắc bàn tay ông sắp rơi xuống đó……

“Dừng tay!” Một giọng nói u lạnh từ nơi không xa truyền đến.

Tuyết Vi và Địch Uy thuận thế nhìn qua …… Thơ_Thơ_ddlequydon

Chỉ thấy, Bạch Dạ mang theo hai gã thuộc hạ bước nhanh đi tới trước mặt bọn họ.

“Bạch tướng quân.”

Bạch Dạ một đôi mắt lạnh chậm rãi nhìn về phía  Địch Uy: “Địch thượng tướng chuyện này không phải chuyện của ngài, bây giờ giao nữ binh này cho binh đoàn thứ nhất của tôi thẩm vấn.”

Nhận được mệnh lệnh, hai thuộc hạ binh đoàn thứ nhất lập tức đoạt Tuyết Vi từ trong tay Địch Uy đi.

Viên đá treo lên tâm rốt cuộc rơi xuống, ít nhất cô biết, loại cục diện giống bây giờ, dừng ở trên tay Bạch Dạ nhẹ nhàng hơn nhiều so với dừng ở trên tay Địch Uy.

“Từ từ, Bạch tướng quân.” Địch Uy không thuận theo không buông tha chặn mấy người lại: “Tôi cảm thấy chuyện này làm phiền ngài tự thân xuất mã có phải chuyện bé xé ra to hay không?”

“Chuyện này Hoàng Phủ Quân Trường vô cùng để ý, anh ta để ý cũng chẳng khác nào tôi để ý, cho nên, nữ binh này cần thiết do tôi thẩm vấn!!”

“Vâng, tính nghiêm trọng chuyện này tôi tự nhiên biết, nhưng Bạch tướng quân ngày thường bản thân trách nhiệm quân sự nặng nề, tôi xem…… Không bằng, liền đem chuyện này trực tiếp hội báo đến viện Giám thị, do người viện Giám thị đi thẩm vấn nữ binh này đi, ý ngài sao?”

Hiển nhiên Địch Uy biết Bạch Dạ và Hoàng Phủ Minh cùng một đám, lại biết Tuyết Vi là vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh, cho nên, ông có thể nào ‘ an tâm ’ giao Tuyết Vi cho Bạch Dạ chứ? Thơ_Thơ_ddlequydon

“chút chuyện nhỏ liền phải đi hội báo Viện Nguyên Lão, các người này tướng quân ba cái binh đoàn không biết là làm cái gì ăn?!!” Đột nhiên, một giọng lạnh lùng từ cuối hành lang truyền đến.

Nối gót theo tới đó là tiếng quải trượng ‘ cốp, cốp, cốp’.

Mọi người theo bản năng nhìn đi qua ……

Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Dương Vinh âm trầm đi ở phía trước, mà Hoàng Phủ Minh gắt gao đi theo phía sau ông.

“Lão…… Lão Quân Trường?!”

“Bác Hoàng Phủ?”

Trong phút chốc, sắc mặt mọi người cả kinh, cung kính với vị Quân Trường tiền nhiệm Quân Khu Bạch Hổ này kính một cái chào theo nghi thức quân đội: “Lão Quân Trường, Hoàng Phủ Quân Trường!”

Trong phòng họp loại nhỏ, không khí vô cùng quỷ dị.

Này vẫn là lần đầu tiên Hoàng Phủ Dương Vinh sau khi về hưu lấy phương thức như vậy trở lại Quân Khu Bạch Hổ.

Hai đời Quân Trường một già một trẻ tọa trấn trung ương, ba tướng quân binh đoàn ngồi tiếp theo, đem toàn bộ hình ảnh trong phòng họp cực kỳ long trọng.

“Tính lên thời gian lão phu đã về hưu có năm năm, tại năm năm này, con trai lớn của tôi chưởng quản Quân Khu Bạch Hổ bốn năm; Thơ_Thơ_ddlequydon con thứ hai của tôi bắt đầu từ năm trước đến bây giờ cũng có thời gian đã hơn một năm, nhưng tôi thật không nghĩ tới, cây cột trụ quân khu chúng ta, đường đường tướng quân ba binh đoàn, liền bởi vì thẩm vấn một nữ binh nho nhỏ cãi nhau túi bụi! Chẳng lẽ chuyện này thực sự có nghiêm trọng như vậy sao??!”

“Lão Quân Trường, ngài nói chính là, chuyện này vốn nên do tôi toàn quyền xử lý. Không nên làm phiền người khác.” Mộ Thần Hiên mặt vô cảm đã mở miệng.

“Mộ tướng quân, tôi biết cậu thân là tướng quân binh đoàn thứ ba cũng có rất nhiều điều không thể nề hà. Ngược lại, Địch thượng tướng, nếu như chuyện này Mộ tướng quân có thể xử lý, ngài là một thượng tướng binh đoàn thứ hai hà tất muốn tham dự?!”

“Lão, lão Quân Trường, tôi đây cũng là vì Mộ tướng quân……”

“Ngài câm mồm!” Hoàng Phủ Dương Vinh hoàn toàn không cho Địch Uy cơ hội biện giải, một đôi mắt nghiêm khắc nhanh chóng nhìn về phía Bạch Dạ: “Còn có cậu! Cậu là một vị tướng quân năm sao duy nhất của quân khu chúng ta, toàn bộ nội sự quân khu đều ở trên tay cậu nắm giữ, bây giờ một nữ binh vô dụng đều phải do cậu tự tay đi thẩm vấn sao?!”

“Lão Quân Trường ngài giáo huấn phải.” Bạch Dạ cam chịu chính mình vượt rào.

Hoàng Phủ Dương Vinh đột nhiên xoay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái.

Đánh giá nếu không phải ông muốn chừa chút mặt mũi cho con trai, hôm nay Hoàng Phủ Minh bị quở trách cũng chạy không thoát. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuyết Vi đứng ở một bên sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô nơi nào gặp qua trường hợp như vậy?

Ngày thường ba vị chủ sự cao cao tại thượng, ở trước mặt Hoàng Phủ Dương Vinh đều ngoan ngoãn cúi đầu, cô là nữ binh hèn yếu, vẫn là nữ binh của binh đoàn thứ ba cũng chỉ có một phân.

“các vị, chúng ta nói thẳng đi.” Giọng điệu Hoàng Phủ Dương Vinh vừa chuyển, khẩu khí lập tức bình thản xuống dưới: “Nữ binh này, cũng chính là Tuyết Vi, là con dâu tương lai của Nhà họ Hoàng Phủ tôi. Chuyện trải qua, tôi cũng hiểu biết qua, các người cho rằng con dâu nhà tôi ngốc đến nổi đầu phục quân địch sao?”

“Lão Quân Trường, tuy rằng ngài nói có lý. Chính là…… nếu giải thích này truyền tới lỗ tai viện Giám thị, tựa hồ……”



















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.