Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

“Nhã lệ, em đã gặp qua con gái thứ hai Nhà họ Tuyết hả?” Hoàng Phủ Dương Vinh lạnh lùng hỏi.

“Lão gia, chẳng lẽ ông quên mất sao? Lúc Sâm nhi chúng ta cùng Khả Duy kết hôn, Phỉ Nhi chính là phù dâu của Khả Duy, chuyện này chỉ chớp mắt, bất quá thời gian chỉ 2 năm, Phỉ Nhi thật là càng lúc càng xinh đẹp.”

Sâm nhi, đúng là trai trưởng của nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Sâm.

2 năm trước lúc cùng Tuyết Khả Duy kết hôn, Tuyết Phỉ Nhi cũng đã gặp mặt Hoàng Phủ lão gia cùng với Hoàng Phủ phu nhân.

“Hoàng Phủ bá mẫu, cảm ơn ngài khích lệ, ngài cũng là, một chút biến hóa so với 2 năm trước đều không có.”

“Ha ha, nhìn Phỉ Nhi có thể nói thêm, bên ngoài vẫn luôn nói con gái thứ hai Nhà họ Tuyết ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuệ chí linh tâm, xem ra lời nói không sai. Minh Nhi, nếu tương lai có Phỉ Nhi làm nội trợ cho con, dì cùng cha con cũng thỏa mãn trăm phần trăm rồi.”

Vừa nghe lời này, mặt Tuyết Phỉ Nhi lập tức đỏ lên: “Hoàng Phủ bá mẫu……” Ngượng ngùng gục đầu xuống, dư quang trộm ngắm Hoàng Phủ Minh cách đó không xa.

Anh hiển nhiên đối với lời Dạ Phi Nhã Lệ nói vẫn duy trì một loại thái độ khịt mũi coi thường.

“cô, là con gái thứ ba Nhà họ Tuyết hả?”

“Vâng, Hoàng Phủ bá mẫu.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Ha hả, tôi cũng không thiếu nghe những người khác nhắc tới cô. Đều nói cô hào phóng khéo léo, tri thư đạt lý, lại có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hôm nay nhìn lên, xem ra lời đồn đại một chút đều không có khoa trương đâu.” Dạ Phi Nhã Lệ nói đến đây, càng xem càng cảm thấy Tuyết Vi có chút quen mặt: “con gái thứ ba Nhà họ Tuyết, 2 năm trước trong hôn lễ sâm nhi của chúng tôi cùng chị cả của cô, có phải cô cũng tham dự hay không?”

“Không.” Trường hợp này có thể kết giao đến vương tôn quý tộc, lấy tính cách Địch Mạn Lị sao có thể kêu cô tham dự chứ?

“a, là như thế này ……” Dạ Phi Nhã Lệ nghi hoặc gật gật đầu.

Bà vốn tưởng rằng có thể là hôn lễ lần trước gặp qua Tuyết Vi, mới cảm thấy cô quen mắt, nhưng cô cũng không có tham gia hôn lễ, nhưng, Dạ Phi Nhã Lệ liền cảm thấy tựa hồ gặp qua Tuyết Vi ở nơi nào!!

Rốt cuộc là nơi nào chứ?

“Tốt, tốt, ăn cơm đi.” Hoàng Phủ Dương Vinh một câu lôi trở lại suy nghĩ của Dạ Phi Nhã Lệ, ông hiển nhiên đối với cô nói chuyện phiếm mười phần không có hứng thú.

Mọi người dời bước vào nhà ăn, một bàn phong phú món ngon sớm đã chuẩn bị xong.

Hoàng Phủ Dương Vinh ngồi ở chủ vị, Dạ Phi Nhã Lệ và Hoàng Phủ Minh ngồi ở hai bên ông.

Tuyết Phỉ Nhi sợ Tuyết Vi đoạt vị trí bên người Hoàng Phủ Minh, vội vàng bá chiếm tiên cơ. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Vừa vào tòa nhà này, Hoàng Phủ Minh mới chú ý tới quần áo Tuyết Phỉ Nhi, mùi nước hoa gay mũi quả thực xông đến làm anh muốn phun, phục sức khoa trương càng kêu anh không nỡ nhìn thẳng.

Vào lúc ăn cơm.

Tuyết Phỉ Nhi cùng Dạ Phi Nhã Lệ trò chuyện huyên thiên, toàn bộ trên bàn cơm liền nghe cô ríu rít không ngừng.

Hoàng Phủ Minh ngồi ở bên cạnh cô lần đầu tiên trở thành người chịu tai ương, một bữa cơm cơ hồ là chịu đựng tức giận ăn.

Sắc bén mưu phong trong lúc vô tình nhìn về phía Tuyết Vi ở đối diện, hôm nay sao cô gái này an tĩnh như vậy? Không phải cơ hội ‘ biểu hiện ’ tốt sao?

Đúng lúc này, Tuyết Vi vừa vặn ngẩng đầu, đối diện tầm mắt Hoàng Phủ Minh.

Một khắc kia hai người ở giữa mưu phong, bắt đầu khởi động một ánh lửa nói không nên lời, như là kẻ thù trông ngóng, lại như là một đôi tiểu tình lữ mới vừa cãi nhau đối diện ánh mắt.

“à, Con gái thứ ba Nhà họ Tuyết,vì sao cô không nói lời nào?” Đột nhiên, Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười nhìn về phía bên cạnh.

“Hoàng Phủ bá mẫu, em ba cháu khi ở nhà cứ như vậy, một chút cũng đều không hiểu khôn khéo trong giao thiệp, cha cháu đã nói qua nó bao nhiêu lần không hiểu quy củ, ngài ngàn vạn lần đừng trách cứ nó.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tuyết Phỉ Nhi nhìn như là thế Tuyết Vi nói chuyện, mà kỳ thật là nói móc cô không hiểu quy củ thôi.

Tuyết Vi lại như thế nào sẽ nghe không ra chứ?

Đôi mắt cô vừa chuyển, nhàn nhạt nói: “ăn không nói, ngủ không nói.”

một lời này, không biết chọc động tâm vài người.

Hoàng Phủ Dương Vinh cũng trầm mặc, hiển nhiên thực vừa lòng Tuyết Vi trả lời; ngược lại là sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi rõ ràng trở nên vô cùng âm trầm.

“Em ba, đây là gia yến, em cần gì phải câu nệ như vậy chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tuyết Vi, cháu không cần thiết nhút nhát. Bất quá, thật ra tôi cũng nghe người ta nói qua, tính cách con gái thứ ba Nhà họ Tuyết là có một chút nội liễm (người sống nội tâm) như vậy, giống Minh Nhi của chúng tôi, đều không thế nào nói chuyện. Tôi thật lo lắng hai người các người cá tính tương tự như vậy, ngày sau như thế nào ở chung?”

Tính cách Hoàng Phủ Minh …… Nội liễm???

Cùng Tuyết Vi tò mò còn có Hoàng Phủ Minh.

Ở trong mắt anh, Tuyết Vi cũng tuyệt đối không phải một cô gái có tính cách nội liễm!! Thơ_Thơ_diendanlequydon

Ít nhất hai người này sau mỗi lần gặp mặt, sẽ đấu khẩu một phen, một chút đều nhìn không ra hai người bọn họ ai nội liễm.

Nếu không phải cục diện giới hạn, phỏng chừng hai người này đến cùng trả lời Dạ Phi Nhã Lệ một câu, yên tâm, chúng tôi ở chung ‘ vô cùng tốt ’!!!

“Ha hả, Hoàng Phủ bá mẫu, tính cách Em ba cháu chính là như vậy.” Nói xong, Tuyết Phỉ Nhi gắp một miếng bào ngư, ngượng ngùng để vào mâm của Hoàng Phủ Minh: “Nhị thiếu gia, dùng bữa.”

“Ai nha, ai nha, lão gia mau xem, Phỉ Nhi thật hiểu chuyện, còn biết thay Minh Nhi chúng ta gắp đồ ăn.” Dạ Phi Nhã Lệ đối với Tuyết Phỉ Nhi là khen không dứt miệng.

Nhưng thật ra Hoàng Phủ Minh……

Nhìn miếng bào ngư trong mâm đồ ăn kia, một loại cảm giác buồn nôn hoàn toàn phát sinh.

Thói ở sạch gây ra, anh không cách nào tiếp thu đồ vật dính bất luận nước bọt gì của người khác phái.

Nhưng đã chứng minh rồi, cô gái trong khách sạn buổi tối ngày đó chính là Tuyết Phỉ Nhi, vì sao anh vẫn không cách nào khắc chế thói ở sạch của mình?

Hoàng Phủ Minh nghi hoặc nheo lại đôi mắt, trong lúc vô tình lần thứ hai đối diện hai mắt Tuyết Vi.

Ánh mắt hai người giao phong lần thứ hai, trong mắt Tuyết Vi tràn ngập……‘đúng vậy, đúng vậy, Chị hai tôi thật thương anh, quả thực chính là như một người vợ tốt được chọn, anh còn không nhanh lên cưới Chị hai tôi đi? ’ Thơ_Thơ_diendanlequydon

Cũng không biết vì sao, hình như là Hoàng Phủ Minh đọc hiểu nội tâm cô độc thoại, ho khan một tiếng, lạnh lùng nói: “Đa tạ Tuyết nhị tiểu thư, nhưng thật ra Tuyết tam tiểu thư…… cô thật nên học chị hai cô đi!!!”

Được khích lệ như vậy, Tuyết Phỉ Nhi vui mừng khôn xiết.

Mặt Tuyết Vi lại là trong nháy mắt sa xuống dưới……

Đúng! Đúng! Đúng! Cô chính là không hiểu chuyện, không hiểu khôn khéo trong giao thiệp, còn không cần người khác tới nhắc nhở!!!

Âm trầm nghiến răng, mặt cô ra vẻ vẻ áy náy nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhị thiếu gia, là Tuyết Vi thất lễ, tới…… Nhị thiếu gia, ăn! Đồ ăn!!” Nói xong, hai tròng mắt cô chợt lóe, tay cầm đôi đũa dùng sức gắp một miếng…… phao câu gà để vào trong mâm Hoàng Phủ Minh.

Hoàng Phủ Minh nhìn lên, cả khuôn mặt lập tức đen.

Anh liền biết cô gái này sẽ không an phận như vậy, lại không nghĩ…… Cô thế nhưng gắp cho anh một miếng phao câu gà để ăn?!!

“Em ba, sao em thất lễ như vậy?? Thế nhưng gắp cho nhị thiếu gia …… Gắp loại đồ vật này???”

Nghe tiếng Tuyết Phỉ Nhi trách cứ, Tuyết Vi không nhanh không chậm nâng lên mí mắt, nhìn biểu tình người kia giương mắt cứng lưỡi, cô ủy khuất cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, tôi không thấy rõ……” Thơ_Thơ_diendanlequydon 

Hừ, gắp đồ ăn sao? Còn không phải là gắp đồ ăn sao?!

Hoàng Phủ Minh, nếu anh còn cần lão nương gắp đồ ăn cho anh, lão nương có thể gắp các loại phao câu cho anh ăn nha, ăn chết anh đi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.