Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ 

“Từ lúc đi học, Tuyết Vi thích cái gì, cô liền nhất định sẽ cùng cô ta tranh đoạt. Tôi thích Tuyết Vi, cô liền chạy tới đưa ra đề nghị kết giao cùng với tôi. Lúc ấy, tôi cự tuyệt cô, cô liền không ngừng châm ngòi quan hệ hai người tôi cùng Tuyết Vi. Nhưng…… Đều do tôi! Không có chống đỡ được cô dụ hoặc, cuối cùng vẫn là cùng cô……” Diệp Triết Hạo nắm chặt nắm tay, cũng không quay đầu lại xoay người rời khỏi.

“này!! Triết Hạo, anh nói lời này là có ý tứ gì? Nói rõ ràng cho tôi!!”

“Triết Hạo!!! Triết Hạo!!!” Bất luận Tuyết Phỉ Nhi kêu ra sao, Diệp Triết Hạo trước sau không có dừng bước chân, thấy vậy, cô vội đuổi theo……

Phòng trong.

Tuyết Vi nằm ở trên một cái giường, lẩm bẩm si ngữ: “nước…… Nóng quá, cho tôi nước ……”

Hoàng Phủ Minh cầm một cái ly đi đến bên cạnh cô.

Còn không đợi anh đi ra ngoài, Tuyết Vi một phen liền đoạt lại đây ‘ rầm, rầm ’ quát lên điên cuồng.

Tựa hồ vẫn không cách nào giải trừ cảm giác khô nóng trên người, cô thống khổ nhíu mày: “Còn muốn, mau!”

“Tuyết Vi, xảy ra chuyện gì?” Thotho_

“Đừng hỏi, cho tôi nước!!!”

Bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Minh trực tiếp cầm một lọ nước khoáng lại đây.

Tuyết Vi giơ cổ lên liền uống từng ngụm từng ngụm.

Giọt nước theo cổ cô chảy xuống ngực, mang ra vài phần sắc thái dụ hoặc.

Đặc biệt là một khuôn mặt nhỏ đẹp điểm xuyết màu son càng là phấn nộn kiêu người.

“ưm……” Bình nước từ trong tay chảy xuống, Tuyết Vi thình lình ôm cổ Hoàng Phủ Minh: “Tôi, tôi thật là khó chịu…… Cứu cứu tôi……”

Tay nhỏ, không an phận sờ soạng lưng anh.

“cô?” Anh đột nhiên đẩy Tuyết Vi ra, trầm mặc nhìn kiều mị ở trong mắt cô: “Trúng xuân dược sao?”

Đang lúc do dự.

“Triết Hạo!! Triết Hạo!!!”

Ngoài phòng, lần thứ hai truyền đến giọng người phụ nữ kêu to tên này.

“Chờ tôi một chút.” Thotho_

Hoàng Phủ Minh ném xuống Tuyết Vi trúng xuân dược, bước nhanh kéo cửa phòng ra ……

Liếc mắt một cái liền nhìn đến, một người phụ nữ chạy về cuối hành lang.

Trong một khắc người phụ nữ kia chuyển qua khúc cong.

Hoàng Phủ Minh rõ ràng nhìn đến…… “Tuyết, Phỉ Nhi?” Sườn mặt……

Vừa muốn cất bước đuổi theo.

‘ đông ’

Phía sau truyền đến tiếng thứ gì rơi xuống đất, ràng buộc bước chân anh.

Hoàng Phủ Minh theo bản năng quay đầu lại.

Chỉ thấy, Tuyết Vi từ trên giường rơi thật mạnh ở trên mặt đất.

“Đáng chết!!!” Ánh mắt nôn nóng lần thứ hai nhìn hành lang đã trống rỗng, anh đóng mạnh cửa phòng ‘rầm’ một tiếng, bước nhanh vọt tới bên cạnh Tuyết Vi.

Trong một khắc bế cô lên, hai mảnh môi đỏ của Tuyết Vi chuẩn xác không có lầm áp lên môi anh ……

Hoàng Phủ Minh sửng sốt, vừa muốn đẩy Tuyết Vi ra. Thotho_

Tràn ngập một mùi hương ngọt lành thoáng chốc truyền vào trong khoang miệng anh, dẫn tới người đàn ông này có thói ở sạch với người khác phái không có bất luận cảm giác gì không khoẻ, ngược lại càng thêm muốn thu hoạch càng nhiều, càng nhiều……

Đôi tay ôm thân mình cô chậm rãi buông ra, chuyển sang ôm thân thể của cô.

Hoàng Phủ Minh dùng sức hút phiến môi đỏ mềm mại kia, tựa hồ cảm thấy vẫn không đủ.

Đầu lưỡi, cầm lòng không đậu mở hàm răng Tuyết Vi ra, lưỡi linh hoạt tùy ý phác hoạ đầu lưỡi cô, bá đạo nhấm nháp hương ngọt của cô.

Một ** hôn này, cơ hồ trở thành bậc lửa đốt cháy Tuyết Vi, khô nóng ở ngực nháy mắt khuếch tán đến quanh thân, cô kích động hôn đáp lại Hoàng Phủ Minh, đôi tay nhỏ bức thiết bỏ đi áo ngoài tây trang Hoàng Phủ Minh.

Nối gót tới.

Tay nhỏ của cô mềm mại di chuyển đến bên hông anh, vụng về lôi kéo áo sơmi ở trong quần anh.

Dần dần mà……

Tại đây cuồng dã khiêu khích, bụng nhỏ Hoàng Phủ Minh vô cùng căng chặt, không đợi cô bỏ đi quần áo anh, Hoàng Phủ Minh xoay người một cái, đột nhiên đè ở trên người Tuyết Vi.

Điên cuồng hôn môi cũng không có bởi vậy mà chết.

Bàn tay ấm áp của anh cách một tầng vải mỏng khẽ vuốt lên thân mình cô phập phồng quyến rũ. Thotho_

“ưm……” Chóp mũi, cầm lòng không đậu phát ra một tiếng than nhẹ.

Bụng nhỏ của Hoàng Phủ Minh càng căng thêm vài phần.

Khi anh vừa muốn rút đi váy trên người Tuyết Vi ……

Dục * vọng dần dần tràn ngập ở trong mắt lập tức lạnh xuống, anh quyết đoán ngưng hẳn nụ hôn này: “Đáng chết, tôi đang làm gì?!”

“Cho tôi…… Tôi muốn!!” Tuyết Vi lưu luyến không rời lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Minh.

“Chờ sau khi cô thanh tỉnh, cô muốn bao nhiêu lần, tôi đều cho cô, nhưng bây giờ……” Nói xong, hai tròng mắt anh tối sầm lại, bế Tuyết Vi lên bước nhanh đi đến toilet ……

Lạnh……

Thật lạnh……

Trên giường lớn trắng tinh, thân mình Tuyết Vi cuộn tròn, rùng mình một trận chậm rãi mở hai mắt.

Trước tiên ánh vào mi mắt cô chính là mặt Hoàng Phủ Minh.

“Tỉnh?”

Hả…… Thotho_

Thời gian giống như đông lại, Tuyết Vi liền mở to mắt như vậy, nhìn Hoàng Phủ Minh như là nhìn quái vật.

“Choáng váng? Hay là không quen biết tôi?!”

“hả…… tôi……” Lời nói còn ở yết hầu, Tuyết Vi giảo hoạt chuyển động mắt to, nghi hoặc nói: “anh, vì sao ở đây?”

“cô không nhớ rõ sao?”

“Không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ tôi giống như bị người ta hạ xuân dược, còn chuyện sau đó thì……” Tuyết Vi tựa hồ nhớ tới cái gì, theo bản năng xốc chăn lên.

Nhìn thân thể mình mặc áo tắm, mở áo tắm bên trong ra ……

Hả……

Trống rỗng.

Mẹ nó!!!

“Là anh…… đổi quần áo cho tôi???”

“Vậy cô tưởng ai?” Thotho_

!!!!

Thôi…… Thôi, thay đổi quần áo thì thay đổi quần áo đi, dù sao không phải chưa thấy qua. “Mộ tướng quân, giữa chúng ta …… Hẳn là…… Cái gì cũng chưa xảy ra chứ?”

“a, đúng rồi, nói tới chuyện này. Lúc này, cô phải phụ trách đối với tôi.”

Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức liền nổi lên trắng: “anh nói là, hai chúng ta…… Cuối cùng…… Vẫn là có cái gì sao?”

“cô nói đi?”

“!!!Mộ tướng quân!!! Không phải anh xối nước lạnh lên đầu tôi sao, vì sao còn có tiếp tục chuyện xưa???”

“hả?? Quả nhiên cô đều nhớ rõ!” Trong phút chốc, một nụ cười giảo hoạt xẹt qua khóe miệng Hoàng Phủ Minh.

Tuyết Vi mới hiểu được lại là……

Hoá ra, chính mình trúng kế!

Đúng!

Từ khi gặp được Hoàng Phủ Minh đến lúc tiến vào phòng, đến lúc cô chủ động hôn môi cùng với tác chiến, hết thảy cô đều nhớ rõ. Thotho_

Kế tiếp, Hoàng Phủ Minh ôm cô vào trong toilet, không ngừng dùng nước lạnh bên trong vòi hoa sen hướng về phía thân thể của cô, trong chốc lát cô liền ngất đi rồi, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh lại.

“A, ha hả…… Tôi, không phải tôi sợ anh xấu hổ sao. Cho nên tôi liền……” đôi mắt Tuyết Vi lảng tránh tầm mắt Hoàng Phủ Minh.

“Tôi không xấu hổ.”

“Tôi xấu hổ!!!” Cái này kêu chuyện gì, quả thực quá mất mặt. Cô nhớ tới bộ dáng ngay lúc đó liền hận không thể tìm cái bồn cầu dí chết chìm ở bên trong. “Mộ, Mộ tướng quân, chúng ta coi như…… Chuyện gì cũng chưa xảy ra, quên đi hết thảy vừa mới rồi, ok?”

!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.